Chương trước
Chương sau
Một tửu lâu, trong góc, có ba người đang ngồi.

Ba người đều mặc hắc y, một mặt mũi ôn hòa, kẻ bên trái lại có phần âm trầm, kẻ bên phải vẫn luôn cúi đầu ẩn trong mũ, không thấy rõ mắt.

Ba người đều thưởng thức trà thơm của mình, không nói nhiều.

Không lâu sau, một thiếu niên hồng y xuất hiện ngoài cửa, màu mắt rất nhạt, vô cùng kì lạ, có điều sắc mặt hắn không tốt, khiến người khác không dám chú ý.

Hắn ngồi xuống góc này, thấy ba người kia không nói lời nào, không nhịn được mà gõ bàn, lại giơ chân, tức giận nói: "Có chuyện thì nói, lão tử không rảnh."

"Tiểu Thiên." Thiên Cẩu cảnh cáo.

Thiên Nghiêu hết cách, chỉ đành phải để chân xuống. Mạnh Trạch Hư khẽ mỉm cười: "Ta đang đợi ngươi nói trước."

"Ta nói?" Đột nhiên giọng nói của Thiên Nghiêu cao lên: "Nếu các người còn chờ ở đây thì đến tám phần là ta và cây nấm khô kia đã bị tên mặt xanh kì lạ ấy nuốt mất, đến cả mảnh xương vụn cũng không còn rồi."

"Thanh Long?" Mạnh Trạch Hư bất ngờ hỏi: "Bọn họ biết Long thần ở đây sao?"

"Chắc chắn là không biết." Thiên Cẩu đáp: "Nếu không thì sao còn phái tọa thần tứ phương tới? Chắc chắn họ không thể nào thắng được Long thần."

"Nàng có bị thương không?" Mạnh Trạch Hư nâng chén trà, hỏi như vô ý.

"Lúc đánh nhau thì không, nhưng không hiểu sao trước lúc đánh nhau thì lại ôm ngực thổ huyết..." Thiên Nghiêu có hơi lo lắng nói: "Nếu không phải Cá Hố huynh chạy tới kịp, chúng ta đã toi rồi."

Cá Hố huynh?

Đầu ba người bắt đầu xuất hiện vạch đen. Thiên Cẩu trầm giọng hỏi: "Cá Hố ở đâu ra?"

"Chính là vị Long thần mà các người muốn tìm đấy. Cây nấm khô kia gọi như thế mà..."

...

"Ngươi lén ra ngoài, nàng ta không phát hiện chứ?" Bỗng hữu hộ pháp mở lời.

"Đương nhiên... là không." Đột nhiên sắc mặt của Thiên Nghiêu trở nên bất thường: "Nhưng tên Thanh Long kia lại cứ gọi nàng là Điệp An Điệp An..."

Mạnh Trạch Hư đứng lên, nói: "Đã như vậy, hẳn Thiên giới đã biết Úc Lưu ở đây. Xem chừng bọn họ, bảo vệ Tiểu Ma, đã biết chưa?"

Thiên Nghiêu ngẩn ra, gật đầu một cái. Chợt Mạnh Trạch Hư biến mất không còn tung tích, cũng may đây chỉ là góc quán, không có bao người chú ý, nếu không chắc sẽ có người tự cho rằng mình vừa gặp ảo giác.

Chỉ còn ba người, mãi một lúc sau cũng không có tiếng nói nào.

Bỗng chốc hữu hộ pháp lại bật cười, giọng cười vô cùng quái dị.

"Cây nấm này hấp dẫn không ít người vật, thôi, nếu Úc Lưu đã nguyện ý chấp nhận bị giam cầm vì nàng, có một lần thì sẽ có lần thứ hai." Hắn cũng đứng lên, không biết trong tay đang cầm thứ gì, đặt lên bàn, nói: "Ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy."

Hữu hộ pháp dứt lời, xoay người, chậm rãi ra ngoài.

"Phong huyết." Thiên Cẩu cầm viên đan dược đỏ như máu trên bàn lên, khẽ nói: "Tìm cơ hội hạ dược nàng cũng được."

Thiên Nghiêu nhìn đan dược này, mặt không biểu cảm: "Liệu có hậu quả gì không?"

"Nàng vốn là yêu linh chi, bách độc bất xâm, kim cương bất hoại, ăn được nàng sẽ có được một thân thể tu ma rất tốt. Nếu bị nhà khác cướp mất, nàng chính là một sự uy hiếp, nhưng nàng là chủ nhân của đệ, giáo chủ cũng xem trọng nàng ấy, nên không cần phải làm nàng ấy bị tổn thương, chỉ có thể phá tu vi mà thôi."

Thiên Nghiêu như trút được gánh nặng, nhận lấy đan dược này, đột nhiên nói: "Đại ca... thứ huynh nợ Huyền Âm giáo, nên sớm trả sạch đi..."

"Có lẽ..." Thiên Cẩu hớp một ngụm nước trà, thản nhiên đáp: "Cả đời cũng không đủ."

Không sai, như ta và đệ, có lẽ cả đời cũng không đủ.

"Lấy tu vi của đại ca, thăng thiên thành tiên cũng không phải là việc gì khó."

"Thăng thiên?" Thiên Cẩm lạnh lùng nói: "Cõi đời này vốn đã không có trời, nếu có, đã sớm không phải là dáng vẻ này."

"Vâng." Thiên Nghiêu chán nản đáp: "Nếu có trời, vì sao lúc đệ sắp chết lại không có ai đến cứu."

"Nếu không phải có được quả Vãng Sinh, ta cũng không thể cứu được đệ, có thể xem như đó là cơ duyên của chúng ta."

"..."

"Trời này là giả, không cứu vớt được thế nhân, vì vậy để phải tự cứu mình, hãy nhớ cho kĩ."

"Đệ đã nhớ, đại ca."

.....

Nếu thời gian có thể quay ngược thì thật tốt biết bao.

Cổ Tiểu Ma chống cằm, nằm trong phòng khách của Điểm Tướng Đài, vì say rượu nên còn có chút nhức đầu.

Nếu như sớm biết sẽ được cứu thì chắc hẳn đã không cần phải nói mấy câu làm tổn thương tình cảm kia với Nghiêu Gâu Gâu, nếu như sớm biết bản thân có thói quen uống say thì sẽ hay nói bậy, nói thế nào đi nữa cũng sẽ không ôm bình rượu kia, nếu như biết uống rượu say sẽ nói lung tung, còn hết lần này tới lần khác sẽ gặp phải Úc Lưu, còn không bằng bị Thanh Long kia nuốt trọn, vô cùng thoải mái.

Vấn đề là, giờ nàng không còn nhớ gì nữa!!!

Sáng sớm tỉnh lại đã phát hiện mình đang ngủ trong phòng, y phục hơi ẩm, chứng tỏ tuyết đọng vừa tan không lâu, nhưng... nàng chỉ nhớ mình ngồi uống rượu trên nóc nhà, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Thủy Thất Yên vô cùng oán hận mà nói cho nàng biết, là Úc Lưu mang nàng về.

Liệu nàng có thừa dịp say xỉn mà làm ra chuyện gì khiến quần thần căm phẫn với Úc Lưu không? Thật rối quá... Cổ Tiểu Ma vò đầu, lại thấy hồng ảnh chợt lóe, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa.

"Khụ." Hắn mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Cây nấm khô."

"Nghiêu Gâu Gâu!" Cổ Tiểu Ma lệ nóng quanh tròng nhào tới: "Đồ hồ ly đần nhà ngươi!"

Thiên Nghiêu bối rối đẩy nàng ra: "Lão tử."

"Về là tốt rồi." Cổ Tiểu Ma như vui đến phát điên, trong lúc nhất thời không hề phát hiện ra Úc Lưu đang đi đến, chờ đến lúc thấy được thì nàng đang cưỡi lên người Thiên Nghiêu, nhe răng nhếch miệng giương nanh múa vuốt, đột nhiên liếc thấy bóng thanh sam này, trong phút chốc chân tay lại trở nên luống cuống, không biết phải làm thế nào.

"Chuyện đó..." Nhất thời giọng nàng trở nên nhỏ như muỗi kêu, đầu cũng cúi thấp như sắp chạm đất.

Mãi một lúc lâu cũng không có ai nói chuyện, nàng lén ngẩng đầu lên, lại thấy Úc Lưu đang đi bước trước mặt mình, bên sườn mặt đã bị tóc đen che hơn phân nửa, lại không thể che được chút sắc đỏ.

Ầm!

Suýt chút nữa Cổ Tiểu Ma đã tắt thở.

Hắn hắn hắn hắn hắn đỏ mặt kìa.

Điều này chứng minh cho cái gì?

Rõ ràng... chắc chắn nàng đã làm chuyện gì khiến quần thần căm phẫn rồi. Làm thì làm, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại không nhớ mình đã làm cái quái gì nữa.



Bóng đêm càng sâu, Điểm Tướng Đài náo nhiệt hẳn lên.

"Thủy lão bản, nghe nói dạo này ngươi đang có hai mặt hàng thượng hạng phải không?" Một nữ nhân trang điểm đậm õng ẹo bước vào, giọng nói không cao không thấp, vừa vặn hấp dẫn được sự chú ý của tất cả nữ khách: "Hoa khôi của các người đã chọn được rồi à."

Thủy Thất Yên cười đến vô cùng gian trá: "Đâu có đâu có, chuyện buôn bán trong lâu của Từ ma ma đang tốt đến thế, sao lại có thời gian rỗi đến chỗ của ta vậy?"

"Có tốt cũng đâu thể qua được chỗ của Thủy lão bản chứ?" Từ ma ma gượng cười đáp, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, ai có thể ngờ thời nay nữ nhân càng lúc càng to gan, còn điên cuồng hơn cả nam nhân. Nhưng mấy lần nàng ta đi ngang qua đây, lại nhìn thấy một nam tử vận thanh sam, đúng là vô cùng tuấn mỹ, không thể trách việc buôn bán lại sầm uất như thế.

Thủy Thất Yên đang muốn nói chuyện, lại thấy Cổ Tiểu Ma dắt theo Thiên Nghiêu đã ăn no trở về, hồng y thiếu niên hoang dã, tròng mắt sáng màu vô cùng kì lạ, lập tức có vô số cặp mắt dính lên trên người hắn, dọa Cổ Tiểu Ma sợ đến mức đờ người ở cửa, không dám tiến thêm bước nào.

"Ta nói này, Thủy lão bản, ngươi chứa không ít đồ tốt đâu đấy." Từ ma ma bước lên trước vài bước, đưa tay nhéo lấy cằm của Thiên Nghiêu.

Thiên Nghiêu đỏ lên, vội lui về sau từng bước, đánh bật tay của Từ ma ma.

Hắn nhe răng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Có không ít giọng của nữ nhân vang lên.

"Ôi ôi, đáng yêu quá..."

"Muốn dắt về quá..."

"Có muốn đi với tỷ tỷ không nào?"

Lần đầu tiên Thiên Nghiêu phải chinh chiến với trận địa này, chỉ sợ đến mức không ngừng lùi về sau, nấp sau lưng Cổ Tiểu Ma.

Cổ Tiểu Ma giơ hai tay ra hàng, cười gượng, im lặng lẩn vào sau cửa. Đột nhiên, rèm bị vén lên, một khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra.

Úc Lưu vừa đứng vững, lại phát hiện trong lâu yên tĩnh như tờ, tất cả nữ nhân đều nhìn hắn.

Hai người Thiên Nghiêu và Cổ Tiểu Ma đang đứng trước người hắn, thoạt nhìn dáng vẻ trông như đang phải chạy trốn thục mạng.

Cuối cùng đây là...

"Chính là hắn!" Từ ma ma kích động tiến lên từng bước: "Thủy lão bản, hắn cần bao nhiêu tiền một đêm? Ta đặt! Một trăm lượng bạc!"

"Ta đặt một trăm năm mươi lượng!"

"Một trăm tám mươi lượng!"

"Bao nhiêu tiền ta cũng đặt!"

Mắt thấy một đám nữ nhân xông tới như thủy triều, trực tiếp bao phủ cả Thủy Thất Yên, xông về phía Úc Lưu.

"Chạy!"

Úc Lưu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Cổ Tiểu Ma kéo chạy ra sau hậu viện.

Hậu viện của Điểm Tướng Đài vô cùng yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, Cổ Tiểu Ma đọc bí quyết, ba người lập tức bay lên trời, đáp xuống trên nóc đài, nàng lén thò đầu ra, đám nữ nhân bên dưới vẫn đang tìm người, bỗng chốc lại ngẩng đầu lên nhìn, dọa Cổ Tiểu Ma phải rụt đầu về,

Lúc này nàng mới nhớ mình vẫn đang nắm tay Úc Lưu, lập tức buông ra, tim đập nhanh, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Bỗng nhiên trong phòng truyền đến một âm thanh rất kì lại.

Ba người bọn họ ở trên nóc lầu hai của đài, đều có chút ngạc nhiên, liền lần lượt đi vào cửa sổ cách gần đó, nấp sau tấm bình phong. Cổ Tiểu Ma là người thứ hai vào phòng, vừa ngồi xổm xuống đã ghé đầu nhìn vào trong.

Âm thanh kia mỗi lúc một kì lạ, giống hệt như tiếng rên rỉ. Cổ Tiểu Ma vô cùng tò mò, chỉ thấy ánh nến trong phòng lập lờ, trong trướng màu hồng phấn, hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau, không ngừng chuyển động. Nàng nhìn không rõ lắm, muốn ghé sát thêm chút nữa, đột nhiên một bàn tay lạnh như băng phủ lên mắt của nàng, Cổ Tiểu Ma bất mãn xoay lại, vừa lúc đối diện với một đôi mắt hoa đào lục sắc, vô cùng trong trẻo.

Hai ánh mắt, cách nhau chỉ hơn một tấc.

Cổ Tiểu Ma đỏ mặt, cúi đầu, lại cảm thấy có chút không đúng, cũng đưa tay che mắt của Úc Lưu.

Hai người cứ che cho nhau như thế, không hề nói gì. Nhưng cuối cùng người trên giường đang làm gì? Cổ Tiểu Ma rơi lệ, muốn biết quá...

Đang rối rắm thì Thiên Nghiêu cũng bò vào, đứng cạnh Cổ Tiểu Ma, thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Cây nấm..."

Lời hắn còn chưa dứt, bỗng trừng lớn mắt. Vốn vẫn chỉ là một thiếu niên non trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thế này, thân thể vì căng thẳng mà run lên, đụng phải bình phong, khiến nó ngã xuống trong nháy mắt.

Người trong giường giật mình, vén màn lên liền thấy ba người đang sững người với ba tư thế khác nhau.

"Á..." Nữ nhân trên giường như phát điên mà hét lên đầy chói tai.

"Ở phía trên!" Có tiếng ồn truyền đến từ bên dưới, Úc Lưu kéo Cổ Tiểu ma, leo ra khỏi khung cửa sổ. Đợi đến lúc Thiên Nghiêu chuẩn bị đi thì đám người đã vào cửa.

"Nghiêu Gâu Gâu, phải giữ được trinh tiết!"

"Cây nấm khô kia! Ngươi là đồ thấy sắc quên nghĩa! Á..."

Trong nháy mắt Thiên Nghiêu đã bị chôn vùi trong đống ma chưởng không chút thương tiếc của một đám nữ nhân.

Trong đêm tối vẳng lặng, có trăng, không gió.

Úc Lưu buông cổ tay Cổ Tiểu Ma ra, xoay người muốn rời đi, bỗng y phục lại bị kéo.

"Này..." Cổ Tiểu Ma níu hắn lại, gương mặt khuất trong bóng đêm: "Huynh... vì sao lại không dám nhìn ta?"

Lòng Úc Lưu vừa động, quay đầu lại, tóc đen phủ xuống, làm nổi bật dung mạo xuất trần.

Bóng đêm, che đi khuôn mặt đỏ ửng của hắn.

Đêm qua, tuyết rơi nhè nhẹ, nóc nhà ấy.

Nàng ôm hắn, như đã say, mặt cũng đỏ bừng.

"... Ta rất thích huynh."

Hắn còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng bước tới, đột nhiên ghé sát.

Đôi môi mang chút vị rượu, mềm mại, còn mang theo chút ngây ngô của thiếu nữ, nhẹ nhàng phủ lên.

Một khắc kia, như có thứ gì bị khơi mào, tay chân hắn vô cùng luống cuống, không biết phải ôm nàng thế nào. Chỉ chớp mắt, nhìn khuôn mặt bị sương lạnh phủ lên của nàng, như nhiễm chút ánh sáng.

Đêm tuyết ấy, người không uống rượu, nhưng vẫn say.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.