Cổ Tiểu Ma và Huyền Sắc vừa tìm thấy một chỗ để ngủ thì lại phát hiệnkhông thấy bóng dáng của Thiên Cẩu đâu. Nàng đảo mắt, vừa định nóichuyện, Huyền Sắc liền chớp mắt cười: “Tả hộ pháp về giáo phái tìm người đến đón ngươi, đừng mong trốn được. Cho dù ngươi có thắng được ta, nếukhông biết ngự kiếm thì làm thế nào để ra khỏi khu rừng này đây?” 
Cổ Tiểu Ma suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận lời Huyền Sắc nóicũng có chút đạo lý, cuối cùng chỉ có thể nhụt chí ngồi bệt xuống đất,chán nản lấy mấy nhánh cây mà chắp lại thành hình người. Lúc nàng đangchắp mấy nhánh cây này lại thành hình người, đột nhiên bọn chúng lại nói chuyện, nói rằng nó tới để cứu nàng. Bỗng chốc có rất nhiều người bằngnhánh cây chạy tới, cùng đuổi Huyền Sắc đi, kéo Cổ Tiểu Ma bỏ chạy, trên mấy người cây nhỏ này còn có thêm khuôn mặt của Mạc Khinh Viễn. 
Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, bốn phía im ắng, nàng vẫn ngồi im tại chỗ. Thì racũng chỉ là một giấc mộng. Giấc mộng này vô cùng buồn cười, lại cònkhiến nàng bắt đầu có chút chua xót. 
Nếu hiện giờ Huyền Sắc vẫn chưa ngủ, nhất định sẽ nhìn thấy nàng đã không còn dáng vẻ thờ ơ như trước. 
Muội trưởng thành hơn Tác Oanh, cẩn thận một chút, huynh sẽ chờ thời cơ đến cứu muội. 
Lúc nói sẽ đến cứu ta thì hay lắm. 
Nhưng sao giờ vẫn chưa đến. 
Nàng đá bay một viên đá, người làm bằng nhánh cây vào tối qua đã bị ngũ mãphanh thây. Dường như trong lòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-kiem-cuoi-duoi-nam/3290716/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.