Chương trước
Chương sau
“Ngươi giết ta.” Nàng gằn từng chữ.

Cổ Tiểu Ma hét lên một tiếng, lùi về phía sau mấy bước, hoảng sợ nói: “Không phải ta cố ý...”

“Ngươi là kẻ giết người.” Tác Oanh nhìn nàng đầy u oán, từ từ nhích lại gần nàng.

“Muội là tỷ muội của ta, sao ta có thể giết muội được! Tác Oanh, Tác Oanh...Muội lớn lên với ta từ nhỏ... Ta đến để cứu muội mà....”

Thật sự là vậy sao?

Cổ Tiểu Ma ôm đầu, lớn lên với nhau từ nhỏ, tình tỷ muội, nói ra tốt đẹp đến nhường nào.

Nhưng thật sự là vậy sao?

Một ngày vào năm bảy tuổi, khi nàng đang đứng luyện kiếm trên đỉnh núi cùng Mạc Khinh Viễn, sư nương dắt Tác Oanh mồ côi trở về. Mỹ lệ, đáng yêu,thiên chân hồn nhiên như thế. Từ đó, hai người biến thành ba người.

Từ đó, mười năm, nàng chưa bao giờ trở lại đỉnh núi ấy.

Giận sao? Ghen tị sao? Thì ra tiểu sư muội ban đầu đã biến thành thất sư tỷ, thì ra toàn bộ sự yêu thương mà chỉ mình nàng được nhận lại mất vào tay người khác trong một đêm. Thậm chí mỗi ngày khi phải nhìn người nam tửmà mình ngưỡng mộ nhiều năm đứng bên cạnh người khác như một đôi, lạichỉ có thể giả vờ như chẳng hề để ý. Những ngày ở cùng Mạc Khinh Viễnkia, nàng dám nói mình không hề nhớ sao?

Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, tầm mắt trống rỗng của Tác Oanh phóng đại trước mắt nàng.

Dường như dù có thế nào, nàng cũng không thể phủ nhận bóng tối ấy.

“Là ta... Giết muội.”

Thành trấn tiêu điều, gió lạnh rít gào. Từ phố lớn tới ngõ nhỏ, tất cả đềutrở nên cũ nát, thỉnh thoảng còn có vài con sâu bọ bò qua giữa đường,khiến người ta không đành lòng mà nghĩ, không biết nơi này đã từng xảyra chuyện bi thương gì.

Một bạch y nam tử đứng phía cuối ngã tưđường, hai tay đan vào nhau, không biết đang niệm cái gì trong miệng.Dưới từng cơn gió thu lạnh lẽo khô khốc, trán lại chảy mồ hôi.

Theo từng tiếng niệm của hắn, quang cầu màu vàng trong tay đang không ngừngkhai triển, nhập vào trong người nữ tử áo xám. Mắt nữ tử ấy dại ra, cảngười run run, đúng là Cổ Tiểu Ma.

Tuy Mạc Khinh Viễn đã dốc sứcngăn cản, cố gắng ổn định nguyên thần cho nàng. Tiếc rằng nàng đã lúnquá sâu vào ma chướng, run rẩy một hồi, Cổ Tiểu Ma ngơ ngác, ngồi bệtxuống đất, nhặt kiếm lên, trở tay định cắt cổ.

“Tiểu Ma!” Mạc Khinh Viễn gấp đến độ hét to lên.

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, nhưng động tác vẫn dừng ở nơi đó. Mũi kiếm chỉ cách cổ nàng một tấc. Mạc Khinh Viễn đi về phía trước vài bước, nhưng dường như hắn lại bị một thứ vô hình ngăn cản, không có cách nào để tới gần CổTiểu Ma. Hắn có chút trầm ngân, liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành,một hắc y nhân đang lẳng lặng khoanh tay đứng nơi đó.

“Giang Sơn Xã Tắc Đồ sao?” Mạc Khinh Viễn trầm giọng nói.

“Không hổ là đại đệ tử phái Thiên Diễn, kiến thức rất rộng.” Thiên Cẩu nói, mặt không chút biểu cảm.

Lòng Mạc Khinh Viễn trầm xuống, Giang Sơn Xã Tắc Đồ là bảo vật được truyềnlại từ thượng cổ, trong trận hoàn toàn hỗn độn, hư hư thực thực, biến ảo vô vàn. Một đời hồng trần, biết bao người đã tự nhấn chìm mình trongdục vọng, dần héo rũ mà chết đi?

Vật như vậy lại rơi vào trongtay Huyền Âm giáo, thật sự không biết cuối cùng bọn chúng vẫn còn sátchiêu lợi hại gì, Tác Oanh trong tay bọn chúng chắc chắn sẽ không antoàn.

“Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, lại dùng Giang Sơn Xã Tác Đồ để đối phó với một nữ tử yếu ớt sao?”

Mạc Khinh Viễn vừa dứt lời, lại nghe thấy một tiếng cười chói tai vang lên.

Tiếng cười kia vô cùng thê lương, khiến người khác không thể kìm lòng mà muốn rơi lệ.

Cổ Tiểu Ma buông kiếm, nụ cười trên khoé môi vẫn chưa tản đi.

Sát khí ngất trời bùng nổ trong nháy mắt, lại biến mất vô tung trong phút chốc. Mà nàng, cũng biến mất.

Mạc Khinh Viễn còn chưa nhìn rõ, Thiên Cẩu đã rơi xuống nóc nhà phía trước, phun một ngụm máu tươi. Cổ Tiểu Ma đứng cách ông ta không xa, kiếmtrong tay không ngừng run lên, hệt như không thể ức chế được cảm giáchưng phấn khi giết người.

“Sư tỷ!”

Mạc Khinh Viễn cùng Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, nhìn về phía cửa thành, một bóng dáng hồng y đangkhông ngừng giãy dụa ở nơi đó, không phải Tác Oanh thì là ai?

Thiên Cẩu thấy Cổ Tiểu Ma thất thần, nhanh chóng chạy mất rồi xuất hiện tạicửa thành, thở dốc một hơi, mở miệng: “Có lẽ ta không nên xem nàng ta là nữ tử yếu ớt.”

Cổ Tiểu Ma nhìn chằm chằm vào Tác Oanh, đột nhiên ôm đầu đầy đau đớn.

Mạc Khinh Viễn nắm chặt tay, áp chế sự tức giận, trầm giọng nói: “Ngươi muốn thế nào?”

“Chúng ta sẽ không làm vị cô nương này bị thương, ngươi gấp như vậy để làmgì?” Huyền Sắc cười hì hì mở miệng: “Tại hạ chỉ muốn biết, túi thêu trên cổ của cô nương này, thật sự là của nàng sao?”

Mạc Khinh Viễnngẩn ra, lần này hắn phải nói sao đây? Nếu nói phải, Tác Oanh sẽ gặpnguy hiểm, nếu nói không, người gặp nguy hiểm sẽ là...

Hắn không nhìn Cổ Tiểu Ma, Tác Oanh không ngừng vùng vẫy: “Đã bảo đó là do sư nương khâu cho ta, các ngươi lại không tin!”

Thiên Cẩu thu được tất cả nét do dự trong mắt Mạc Khinh Viễn, lúc đang muốnchâm chọc, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Là của ta.”

Tất cảmọi người nhìn về phía Cổ Tiểu Ma, đột nhiên nàng lười nhác cười, thubội kiếm vào vỏ: “Các ngươi bắt ta cũng được, thả tiểu sư muội ra.”

Mạc Khinh Viễn nhíu mày, Cổ Tiểu Ma cúi đầu nói: “Thật sự xin lỗi, đại sư huynh, muội không hề trở về.”

Tác Oanh ngân ngấn nước mắt, chỉ nhìn Cổ Tiểu Ma. Biến cố này tới quá bấtngờ, không ai có thể ngờ đến. Cổ Tiểu Ma nhặt tay nải lên khỏi mặt đất,về phần ngựa thì không biết nó đã chạy đi đâu rồi.

Mạc Khinh Viễn biết rõ bản thân không đánh lại Thiên Cẩu, liền nói nhỏ bên tai Cổ Tiểu Ma: “Muội trưởng thành hơn Tác Oanh nhiều, cẩn thận một chút, ta sẽ chờ thời cơ đến cứu muội.”

Cổ Tiểu Ma nghe xong, cũng không lêntiếng trả lời, chỉ cười nhạt. Huyền Sắc cũng thả Tác Oanh ra, đẩy nhẹnàng lên trước. Hai nữ tử đi về phía đối diện.

Thiên Cẩu khônggiết hết bọn họ đã là một sự nhân từ rất lớn, nếu giờ không chạy thìchắc chắn sẽ không thoát được, Thấy Tác Oanh khóc đến mức hai mắt đỏbừng, lúc hai người đến gần nhau, Cổ Tiểu Ma lại nói: “Đừng lo lắng chosư tỷ, sư tỷ biết biến hoá, đến lúc đó tỷ sẽ nghiền hết đám người bọnhắn, muội nói có được không?”

Từ nhỏ Cổ Tiểu Ma đã là loại ngườihở tí thì lại đòi nghiền người, từ Ngọc Hoàng đại đế đến chim trên trờithú dưới đất, tất cả đều từng bị nàng đe doạ nghiền nát. Tác Oanh nghexong thì há miệng, đã lúc này rồi, chắc sẽ không phải là đùa chứ.

Huyền Sắc đi tới, không biết đã thi triển thuật pháp gì, hai tay của nàng đều bị trói ra phía sau, không thể cử động. Hắn ngả ngớn nói: “Mỹ nhân đirồi, lại đưa tới một nữ quỷ.”

Cổ Tiểu Ma cũng ngả ngớn nói: “Vậy nếu có bản lĩnh thì ngươi đừng đổi.”

Huyền Sắc đang tố khổ với nàng, lại thấy nàng mang dáng vẻ chẳng hề hứng thú, cũng không hề cảm thấy thú vị, sửng sốt một lúc lâu mới đưa túi thêukia qua: “Đã là đồ của mình thì đeo vào đi.”

Thiên Cẩu bắt lấycánh tay của nàng, vừa nhảy lên, Cổ Tiểu Ma liền cảm giác được bản thânmình đã rời khỏi mặt đất, lần này khác xa với lúc ở trên phi kiếm vớiMạc Khinh Viễn, nếu không cẩn thận làm người ta mất hứng thì còn có thểthả mình xuống, đến lúc đó chết không toàn thây, có lẽ sẽ phải làm mộtcây nấm dưới tàng cây mất.

“Nam tử đi cùng với ngươi trong ngày hôm nay, hiện đang ở đâu?” Thiên Cẩu hỏi.

Cổ Tiểu Ma sửng sốt, nhìn về phía tay nải trong ngực một chút, giấu đầulòi đuôi nói: “Cái tên không có khí phách kia, không biết đã chạy đi đâu mất từ sớm rồi.”

Thiên Cẩu trầm ngâm một lúc, đột nhiên nở một nụ cười âm trầm: “Cũng chưa chắc.”

Đây là lần đầu tiên Cổ Tiểu Ma thấy ông ta cười, nhất thời da lông dựngđứng lên. Chẳng qua cũng chỉ cúi đầu khom lưng nói theo: “Chưa chắc thìchưa chắc, ngài nói chưa chắc thì chính là chưa chắc.”

Nhưng tấtnhiên Thiên Cẩu sẽ không khen ngợi nàng biết xuôi theo chiều gió. Đếnkhách điếm liền ném nàng vào phòng, không nói thêm câu nào. Thiếu chútnữa Cổ Tiểu Ma đã lệ nóng quanh tròng, đây là đãi ngộ tốt tới cỡ nào với tù binh chứ, nơi này còn tốt hơn nhiều so với khách điếm mà bọn họthường ở lại. Có điều cửa sổ đều được giăng kết giới, xem ra là đã biếtnàng không hề có chút thuật pháp nào.

Cắt, đây chính là thứ gọilà người tính không bằng trời tính, yêu tính không bằng nấm tính. Dù cho mũi tên Thiên Cẩu kia có thính đến đâu cũng không biết kho vàng củanàng ở đâu không phải sao? Cổ Tiểu Ma nhìn kĩ xung quanh, vui vẻ buôngrèm giường xuống, chậm rãi mở cuộn tranh kia ra.

Hương khí thanhnhã lan tràn. Úc Lưu nằm trên ghế mây nhắm mắt dưỡng thần. Cổ Tiểu Maquyết định quên đi chuyện hắn không có nghĩa khí, thâm tình nịnh nọtgọi: “Úc Lưu công tử?”

Không có phản ứng.

Cổ Tiểu Ma vẫn không giận: “Tơ lụa vẫn còn ướt đấy, ra đây hít thở không khí thôi.”

Vân không có phản ứng.

Cổ Tiểu Ma tiếp tục dụ dỗ: “Ẩm ướt như vậy thì sẽ không thoải mái đâu, Úc Lưu công tử...”

...

“Cá chạch nhỏ, tiểu khả ái.” Nàng bỏ qua việc dùng lý lẽ, đổi thành chiến thuật làm nũng.

Hiển nhiên Úc Lưu đang rất khó chịu, khoé mắt cứ run lên, miệng cũng giậtgiật. Mấy điều này không thể tránh khỏi ánh mắt của Cổ Tiểu Ma, vì thếcác loại từ ngữ khó nghe cứ như vậy mà xông ra.

...

Một khắc qua đi.

Cổ Tiểu Ma uốn lưỡi hồi lâu mà không có kết quả, cuối cùng nàng cũng sụp đổ rồi.

“Cá chạch thối, ra đây!” Nàng bưng một chậu nước ấm, cả giận nói: “Đây lànước rửa chân của lão nương, nếu không ra ta sẽ nhấn chìm cái rừng trúcđó.”

Giả chết à!

Cổ Tiểu Ma nổi giận đùng đùng không chútkiêng dè cởi tất để lộ đôi chân gầy gò tái nhợt của mình, thọc chân vàonước quậy quậy. Sau đó lại quay ra cầm cuộn trúc kia, vô cùng lưuloát... Ném vào trong chậu.

Huyền Sắc đang mơ mơ màng màng lấycái bô dưới giường chuẩn bị đi tiểu, chợt lại nghe thấy một tiếng hétđầy tức giận vang vọng bầu trời đêm, sợ đến mức suýt nữa đã tiểu rangoài.

Thiên Cẩu ngồi phắt dậy, hơi trầm ngâm, sau đó liền bay nhanh ra cửa.

Huyền Sắc dụi mắt, cũng đi theo ra ngoài. Đến trước phòng Cổ Tiểu Ma, đã thấy Thiên Cẩu đang mang ánh mắt choáng váng đứng trước cửa phòng nàng, CổTiểu Ma thẹn thùng e lệ bọc chăn, dịu dàng nói: “Có việc gì thế?”

Thiên Cẩu nghi ngờ nhìn vào trong, trên đất có chút nước đọng, nhưng cũngkhông nhiều lắm, ngoài ra cũng không có gì khác thường. Huyền Sắc cảmthấy nhức đầu, lên tiếng: “Nử quỷ nhà ngươi ngủ sớm vậy sao?”

Cổ Tiểu Ma rụt rụt vào trong chăn, thẹn thùng nói: “Người ta...”

Lời còn chưa ra khỏi miệng, sắc mặt một người một yêu đều có chút đen. Tuyrằng thoạt nhìn Thiên Cẩu có lòng dạ âm trầm, nhưng da mặt còn mỏng hơnnhiều so với Huyền Sắc. Sự nghi ngờ trong mắt ông ta còn chưa tản đi,nhưng cũng cảm thấy đột nhiên đêm khuya lại đi đẩy cửa phòng của mộttiểu cô nương thì cũng quá thất lễ, vì thế gật đầu nói nhỏ: “Làm phiềnrồi.”

Thiên Cẩu vừa đóng cửa lại, Cổ Tiểu Ma đã vọt ra khỏigiường, để mặc hai chân trần trắng tái mà lui đến một góc, hoàn toànkhông dám nhìn vào sắc mặt âm trầm của người trên giường.

Úc Lưuvịn mép giường, từ đầu đến chân đều ướt sũng, Cổ Tiểu Ma bắt đầu cảmthấy phiền, hắn đi ra khỏi giếng cũng không bị ướt, cố tình lại bị mộtcái chậu nước rửa chân biến thành như vậy, đúng là quái dị. Chẳng quadáng vẻ này của mĩ nam cũng thật khó thấy, mái tóc đen của hắn trở nênhỗn loạn, dính sát vào trên trán, chắc là do lúc nãy phải trốn quá vội,hơn nữa còn bị Cổ Tiểu Ma ngồi trên bụng để đánh lạc hướng. Cặp mắt đàohoa lục sắc kia vẫn đậy sức quyến rũ như cũ, chỉ là hiện giờ trong đólại đang chứa đựng một hồi mưa bão. Tuy rằng trên khuôn mặt của Úc Lưumỹ nhân khó có được một cảm xúc bình thường, nhưng dù sao biểu cảm nàyđập vào mắt người khác, lại nhiều hơn một phần hấp dẫn, diêm dúa mà tươi đẹp.

Thấy Úc Lưu không nói chuyện, Cổ Tiểu Ma chỉ còn nước nịnh nọt: “Nghe nói cá chạch rất thích nước.”

“Rắc” một tiếng, mép giường vỡ vụn. Nịnh nọt không có hiệu quả tốt, liệungười ta có bắt nàng bồi thường tiền phá đồ không? Cổ Tiểu Ma rụt cổ,đầu cũng sắp cắm vào đất.

Trong tầm mắt vô cùng có hạn của nàng,một vạt áo màu lam dần xuất hiện. Dường như Úc Lưu đang vươn tay về phía nàng, loại khí thế bức người kia cũng lan đến từ bốn phương tám hướng.Cổ Tiểu Ma không dám cử động, lòng lại có chút hối hận, trán cũng toátmồ hôi lạnh.

Rốt cuộc, trong giây phút cuối cùng, nàng buông vũ khí đầu hàng.

Cổ Tiểu Ma dựa vào góc tường rồi từ từ trượt xuống, hai tay ôm chặt đầu,nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: “Đừng đánh vào mặt.”

...

Úc Lưu mở miệng: “Đứng dậy.”

Cổ Tiểu Ma không dám lỗ mãng, chỉ đành ôm đầu ngoan ngoãn đứng lên. Úc Lưu nói tiếp: “Ta không đánh ngươi, ngẩng đầu lên đi.”

Lần này giọng nói đó không còn vô tình như lúc trước nữa, Cổ Tiểu Ma mừngrơi nước mắt nhìn về phía hắn. Đột nhiên lại bị một dòng nước ấm đổ ậpvào mặt, bị sặc nước đến mức ho khan không ngừng, trong lúc nhất thờikhông thể nói gì.

Hắn dùng nước rửa chân để hắt lại sao? Bộ hắnvẫn là tiểu hài tử ba tuổi à? Cổ Tiểu Ma lau nước trên mặt, người nàylàm ra chuyện ngớ ngẩn như thế, còn dám ở đó mà trưng khuôn mặt lạnhnhạt đẹp không sao tả xiết kia ra à, hù ai vậy?

Úc Lưu vắt tayphải ra sau lưng, tay trái lại vô cùng dửng dưng mà cầm theo... Cái chậu rửa chân kia, dáng vẻ rất giống như đang bày mưu nghĩ kế.

Hắc tuyến rơi đầy đầu Cổ Tiểu Ma.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.