Cổ Tiểu Ma tiến lênđỡ lấy Mạc Khinh Viễn, muốn nói gì nhưng lại thôi. Mặt của bạch y nam tử được bao phủ bởi một tầng sương mù, trong trí nhớ của nàng, chưa baogiờ gương mặt tuấn tú này lại có biểu cảm ủ rũ như vậy.
Cánh tayphải của Mạc Khinh Viễn cũng đã bị bỏng, không có cách nào để đuổi theo. Cổ Tiểu Ma vô cùng hận bản thân mình quá vô dụng, móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay, nói rất nhỏ: “Đại sư huynh...”
“Vừa rồi khimuội so chiêu với tên Huyền Sắc kia, hắn sợ muội làm Tác Oanh bị thươngnên không dám đánh bừa, ta nghĩ tạm thời hắn sẽ không làm muội ấy bịthương.” Đột nhiên Mạc Khinh Viễn bình tĩnh lại: “Chúng ta tìm một nơinào đó dừng nghỉ một chút, đừng để bọn chúng đánh bất ngờ.”
CổTiểu Ma có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, gật đầu đồng ý, chẳng qua lòng nàng vẫn luôn trôi nổi nơi không trung, liếc mắt nhìn về nơi Tác Oanh đã biến mất, có chút cảm giác khó chịu đang dần dâng lên.
Đường núi gập ghềnh, gió đêm lạnh thấuxương, bốn phía vẫn mang vẻ hoang tàn quạnh hiu. Cổ Tiểu Ma đỡ Mạc Khinh Viễn tìm một cái sơn động rồi nhóm lửa, giúp hắn xử lý sơ qua miệng vết thương, sau đó cả hai đều tự đi ngủ, từ nãy đến giờ vẫn không nói gìvới nhau.
Thì ra không có Tác Oanh, thật sự hai người cũng không có chuyện gì để nói.
Nhưng thật lâu trước kia, lâu đến mức khi Tác Oanh còn chưa đến, rõ ràng nàng và hắn vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-kiem-cuoi-duoi-nam/3290711/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.