Tiết trời này đúng là thay đổi bất thường, rõ ràng buổi sáng còn trời quang mây tạnh, chiềulại mưa to, nếu là mùa hạ thì đã thoải mái hơn chút, nhưng đáng chếtthay giờ đang là đầu thu, từng giọt mưa rơi tí tách trên người, gió lạnh thổi qua, rét buốt tới tận xương. 
Mạc Khinh Viễn nói, Tác Oanhđã nhiễm phong hàn, thật sự chịu không nổi, một chiếc ô giấy đơn bạc lại không thể ngăn cản cái lạnh thấu xương này. Cứ đi như vậy, cuối cùngcũng nhìn thấy một toà miếu đổ nát ở đỉnh núi, Mạc Khinh Viễn ôm lấy Tác Oanh, bất chấp việc xuống núi không thể ngự kiếm, vội la lên: “Tiểu Ma, ta mang Tác Oanh đi tránh một chút, muội phải cẩn thận, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà miếu đó.” 
“Được.” Cổ Tiểu Ma đáp ứng, mắt thấy Mạc Khinh Viễn lấy bội kiếm đeongang hông Tác Oanh, hoá thành một luồng sáng, biến mất trong nháy mắt. 
Thật ra, muội cũng rất lạnh. 
Nàng dừng một chút, dù sao cũng không thể nói ra những lời này, nghiêng đầu, khoé môi cong lên. Dù nàng có lạnh thế nào cũng sẽ không sinh bệnh.Người không sinh bệnh, có một số việc nhận vào người sẽ giống như đangcố tình gây sự. Có lẽ có thể chống đỡ hay không thể chống đỡ cũng giốngnhau. Cổ Tiểu Ma thu ô về, ôm chặt y phục trên người, chậm rãi đi vềphía trước. 
Bước chậm trong mưa, trong lòng cũng không có bất cứcảm xúc nào. Không biết vì sao, từ nhỏ Cổ Tiểu Ma đã thích không khí ẩmướt, nhưng không phải là trời lạnh, từng giọt mưa rơi xuống đất, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-kiem-cuoi-duoi-nam/3290710/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.