Trời vừa sáng, trên đường đã có không ít người đi lại rồi. Tướng mạo của Thẩm Hành thực sự quá tuấn tú, giữa chốn đông người thế này không tiện nói chuyện, hơn nữa tôi cũng sợ có kẻ nghe lén, bèn cùng Thẩm Hành quay trở về vương phủ.
Về đến nơi, tôi chẳng thèm quanh co, đi thẳng vào vấn đề: “Mong sư phụ…”
Thẩm Hành đột nhiên cắt ngang lời tôi: “A Uyển còn chưa dùng bữa sáng đúng không?”
Nguyên văn lời tôi muốn nói là: Mong sư phụ nói thực cho con biết, người rốt cuộc muốn làm gì?
Có điều Thẩm Hành nói như vậy hiển nhiên là muốn kéo dài thời gian, tôi bèn cau mày nói: “Nói xong rồi đi dùng bữa sáng cũng không muộn.” Hơi dừng lại một chút, tôi chuẩn bị nói ra những lời ấp ủ trong lòng, nhưng đúng lúc này Thẩm Hành lại chợt vẫy tay một cái, một ả a hoàn vừa hay đi ngang qua liền bước tới khom người hành lễ. “Thẩm công tử an hảo.”
Khi dời ánh mắt sang người tôi, thị thoáng để lộ tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã giấu kín đi. “Quận chúa vạn phúc.”
Mãi tới lúc này tôi mới nhớ ra mình đang mặc trên người bộ đồ của một gã người hầu. Đêm qua Tư Mã Cẩn Du đã lén bắt cóc tôi đi, Bích Dung và Lê Tâm sáng sớm thức dậy không nhìn thấy tôi đâu, ắt là sẽ đi bẩm báo với cha mẹ. Bây giờ tôi đã trở về, cứ nên đi thỉnh an cha mẹ trước là tốt nhất.
Nếu làm lớn chuyện này lên, kỳ thực đối với ai cũng đều không có lợi.
Thẩm Hành nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-han/1493976/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.