Tôi không biết Tạ Uyển khi đầu thai có uống canh Mạnh Bà hay chưa, nhưng tình hình bây giờ dù đã uống canh Mạnh Bà rồi thì tôi vẫn bị Tần Mộc Viễn cưỡng ép nhớ lại chuyện trong kiếp trước.
Có lẽ vì thấy tôi suốt hồi lâu chẳng nói năng gì, cô ta chợt đưa tay sờ mũi, khẽ cười nói: “Thật xấu hổ quá, tôi đã lâu lắm không được nói chuyện rồi, chẳng dễ dàng gì gặp được một người để có thể dốc bầu tâm sự, thành ra mới không dừng lại nổi. Đúng rồi, còn cô thì sao, có phải lúc sinh tiền cũng đắc tội với ai đó nên bây giờ mới bị Diêm La Vương đầy tới hang động này không?”
Tôi vừa định bịa chuyện để giải thích một phen thì chợt cảm thấy đầu đau nhói, hình như là bị kim đâm vào.
Tôi đột ngột mở bừng hai mắt, Tạ Uyển đã biến mất, hang động âm u đó cũng chẳng còn tồn tại. Bên dưới thân thể tôi lúc này là chiếc giường mềm mại, trước mắt thì là chiếc màn thêu hoa màu ráng khói quen thuộc. Giữa lúc tôi ngơ ngẩn, giọng nói của Thẩm Hành chợt vang lên: “Còn đau nữa không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cây kim vàng trong tay Thẩm Hành, hóa ra vừa rồi y đã chích kim vào đầu tôi nên mới khiến tôi đau đớn như vậy.
Tôi khẽ lắc đầu, y đưa một chiếc gối mềm tới lót vào sau lưng tôi, đỡ tôi ngồi dậy. Bích Dung và Lê Tâm cùng đứng sau lưng Thẩm Hành, trong ánh mắt nhìn về phía tôi lộ rõ vẻ lo lắng.
Tôi chợt hỏi: “Dịch Phong đâu rồi?”
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-han/1493975/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.