Chương trước
Chương sau
Trương Tẫn Án vậy mới vừa lòng thỏa ý mà đứng thẳng người: "Nhận được văn kiện chưa?"
Giang Tự Dương liếc nhìn điện thoại một lần nữa: "Bây giờ nhận được rồi.
"Anh đã ghi chú nội dung trước đó ở bên cạnh cốt truyện rồi, Lời thoại này rất ngắn, cho cậu,..." Trương Tẫn Án ngó đồng hồ, "Mười phút được không? Học thuộc trong mười phút."
Giang Tự Dương gật đầu: "Được ạ."
"Được." Trương Tẫn Án ngồi lại sô pha, "Vậy mười phút sau diễn. Trong lúc đọc nếu không hiểu gì thì có thể hỏi anh."
Giang Tự Dương nhìn vài câu: "Đề tài ma cà rồng hư cấu, bây giờ rất hiếm gặp."
"Đúng vậy, sách chỉ có độ nổi tầm trung, nên thị trường cũng không xem trọng lắm." Trương Tẫn Án nói.
Giang Tự Dương cười: "Nhưng anh rất thích quyển sách này."
Trương Tẫn Án: "Phải, anh thấy đọc rất hay, giả thiết thú vị, tình tiết giai đoạn đầu cũng thú vị, xen lẫn màu sắc phá án kì ảo, nhưng cũng không quá cẩu huyết, bất kể nhân vật nào trong đó anh cũng đều thích."
Giang Tự Dương chưa từng đọc quyển tiểu thuyết này, cụ thể thế nào cậu không biết, nhưng Trương Tẫn Án có thể nói ra ngay nhiều cảm nhận như vậy thì chắc hẳn anh thật sự say mê nó. Cậu chỉ có thể cái hiểu cái không mà gật đầu.
"Cậu muốn đọc không? Anh có thể cho cậu mượn sách." Trương Tẫn Án nói.
Giang Tự Dương hơi ngạc nhiên: "Ơ... Được ạ?"
Trương Tẫn Án nhún nhún vai: "Mượn sách thôi mà, lại không phải mượn phim, cũng sẽ không bị bắt, có gì đâu mà không thể."
Giang Tự Dương: "Truyện này còn có phim?"
"... Truyện này không có phim, là... Ài, đây không phải trọng điểm." Trương Tẫn Án mừng vì bản thân dù sao cũng đã nhịn xuống, xém tí nữa đua xe trước mặt fanboy của mình.
"Ò... Vậy em khá muốn xem." Giang Tự Dương nói.
"Vậy được." Trương Tẫn Án dựa ra sau, "Nhưng mà cậu muốn mượn thì trước tiên phải qua được vòng diễn này đã, cũng vừa lúc để anh nhìn xem cậu học anh như thế nào rồi."
"Vâng..." Giang Tự Dương bỗng hồi hộp một cách kì lạ, tiếp tục xem văn kiện.
[Thôi Trì (nằm ngã vào lòng Eliza, khóe miệng chảy máu tươi): Cả đời này của ta rõ ràng chưa từng làm sai chuyện gì, vì sao, vì sao lại đối xử với ta như vậy. Thôi, bây giờ nói những lời này, cũng vô dụng, ta đã sắp chết rồi, ta không cầu bất kỳ kẻ nào tạ lỗi với ta, ta chỉ muốn ngươi, sống cho thật tốt.]
Bên dưới còn có thêm một hàng chữ viết tay: "Lúc này là Thôi Trì của 600 năm trước vì tìm ra kẻ phản bội mà giả vờ chết."
"Chết giả..." Giang Tự Dương lẩm bẩm nói, hàng lông mày không khỏi nhăn lại một chút.
Cậu phát hiện chuyện này không đơn giản.
Nếu như đoạn này chỉ đơn thuần là diễn trước khi chết vậy thì còn coi như đơn giản, bộ phim trước của cậu có viết về cảnh diễn tử vong rồi.
Diễn cảnh chết chỉ đơn giản có hai loại trạng thái, một loại không nỡ buông, một loại không sợ hãi. Trong phim thì không nỡ buông chiếm đa số, có sự lưu luyến với thế gian, khá dễ diễn, chỉ cần lúc diễn biểu hiện kịch liệt là được. Còn không sợ hãi thì chính là mặc dù không nỡ buông, nhưng cũng không e sợ chết đi, lúc diễn phải bình tĩnh, thậm chí có thể an ủi lại mọi người, vì vậy lúc diễn ngữ điệu chỉ cần phẳng lặng, thêm chút đứt quãng khi máu trào đến cổ họng là được.
Còn đoạn này ban đầu là không nỡ buông, cuối cùng là không sợ hãi, hai điều này đều có thể diễn ra, chỉ là tốt và xấu, sự khác biệt giữa cảm xúc thích hợp hay không thích hợp.
Mà diễn trong diễn, độ khó được tăng lên rất nhiều.
Nếu cậu đoán không sai, cảnh diễn này xem như phân cảnh mấu chốt nhất trong cả bộ phim của nhân vật Thôi Trì. Nhân vật có được đắp nặn thành công hay không cũng phải xem cảnh diễn này.
Giang Tự Dương ngước mắt nhìn trộm Trương Tẫn Án, anh đang bắt chéo chân, tay phải để trên lưng ghế sô pha, xem điện thoại rất chăm chú, nhìn không chớp mắt.
Nhất định là đang nhân lúc rảnh rỗi mà nghiên cứu kỹ thuật diễn đây, nếu không sẽ không say mê như vậy. Nghĩ thế, Giang Tự Dương không khỏi kính trọng anh thêm. Trương Tẫn Án đúng là một đàn anh đáng để noi gương học tập, bảo sao anh có thể đạt được thành tựu như hiện giờ.
Giang Tự Dương thầm cổ vũ bản thân, bắt đầu học thuộc lời thoại.
Nếu như Giang Tự Dương biết được Trương Tẫn Án không nghiên cứu kỹ thuật diễn mà đang nhân lúc rảnh rỗi nhàm chán, đi xem siêu chủ đề của mình thì chắc chắn mặt cậu sẽ toàn dấu chấm hỏi.
Trương Tẫn Án hoàn toàn không biết mình đã bị Giang Tự Dương quy thành đàn anh khắc khổ học tập, vẫn không biết mệt mà lướt Weibo.
Mấy bài đăng mới nhất trên siêu chủ đề của Giang Tự Dương đều là ảnh chụp hoạt động ở trung tâm thương mại này.
[@Giang Thủy Tự Dương]: #Giang Tự Dương# 19072015, hoạt động tại trung tâm thương mại Peter. [Tim] Bốn Cừu của chúng ta đứng cạnh nhóm nam cũng không bị lép vế, nhìn thấy fan phía dưới còn trộm chào hỏi, lần này đến hiện trường đúng là có lãi, tui sẵn sàng lắm luôn. [Hình ảnh] [Hình ảnh]
[@imgjvjb]: #Giang Tự Dương# 19072015, hoạt động tại trung tâm thương mại Peter. Tui thề, ảnh chụp không có đẹp bằng một phần mười nghìn người thật của anh ấy, thực tế chân Bốn Cừu dài hơn, hơi thở thiếu niên phả vào mặt, cười lên dịu dàng xỉu, anh chạy đi diễn nhiều trung tâm thương mại như vậy lần nào cũng đẹp hết, nhưng lần này là lần tuyệt nhất trong những năm qua nhỉ. [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Trương Tẫn Án mở vài tấm nhìn, chúng đều rất rõ nét, thậm chí như được chụp ở hàng đầu vậy, chụp được rõ cả mảnh lấp lánh trên quần áo Giang Tự Dương. Trương Tẫn Án là người có mặt tại hiện trường cũng bày tỏ họ đã đúng, Giang Tự Dương trên ảnh chụp không đẹp bằng người ở hiện thực.
Trương Tẫn Án ngẩng đầu liếc nhìn Giang Tự Dương, cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại, miệng mở rồi đóng, nhỏ tiếng học lời thoại.
Tóc phía sau của Giang Tự Dương bị cạo đi không ít, làn da sau cổ cực kỳ sạch sẽ, còn có chút đốt sống cổ nhô ra rõ rệt vì gầy, cổ áo còn có khe hở.
Trương Tẫn Án thật sự rất muốn luồn ngón tay vào, chắc chắn Giang Tự Dương sẽ giật nảy mình cho coi, nhất định phản ứng sẽ rất buồn cười.
Trương Tẫn Án lướt xuống, thật lòng cảm thán nhóm fan này khen hay biết bao, nếu bảo anh đăng bài, chắn chắn anh chỉ biết đăng một câu "Cậu ấy đến rồi" hoặc là "Cậu ấy đang nói chuyện".
[@Quả Thanh Long Của Bốn Cừu]: #Giang Tự Dương# 19072015, hoạt động tại trung tâm thương mại Peter. Anh khoác lên mình nhật nguyệt tinh tú, rơi vào đáy mắt người từ ánh nắng mai, lấy đi một bầu trời thán phục và yêu mến. [Hình ảnh] [Hình ảnh]
[@Lộ Lộ Mà Không Chúng Sinh Nào Có]: #Giang Tự Dương# 19072015, Chim trúc khẽ than, luyến tiếc năm tháng, chỉ có gặp được anh, núi sông luân chuyển, ánh sáng không tàn. Ngôn Tình Sủng
[@Tự Dương Tự Thủy Mộc Niên Hoa]: #Giang Tự Dương# 19072015 Nụ hôn của Nữ thần Venus e rằng chỉ trao cho anh.
Hay cho nụ hôn của Nữ thần Venus, Venus biết chuyện này không?
Cái khác không nói chứ chụp rất là đẹp, thật không hổ là các trạm tỷ cầm máy cơ.
Trương Tẫn Án tiện thể lướt xem Trương Dương Bất Hạ, tìm xem có chương truyện nào mới không.
Trương Tẫn Án nhìn thấy một truyện rất ngắn, nhưng khá thú vị, kể rằng Giang Tự Dương bị thu nhỏ, không nhớ gì cả mà chỉ nhớ mỗi anh.
[Giang Tự Dương chớp chớp đôi mắt to tròn, trong veo sáng sủa của cậu: Chú là ai?
Trương Tẫn Án đáp một cách nghiêm túc và sâu lắng: Chú là bố con.]
"Phì..." Trương Tẫn Án suýt chút cười ra tiếng, nhớ đến bên cạnh cũng may nhịn xuống.
[Giang Tự Dương nghiêng đầu, ngón tay chạm bên miệng mình, vẫn không hiểu: Bố? Vậy mẹ con đâu?
Trương Tẫn Án: Mẹ con chết... Mẹ con đã đến một nơi rất xa rồi.]
Trương Tẫn Án: "Đệt. Bản song ngữ Trung Nhật."
Trương Tẫn Án đọc truyện này vui muốn chết, mỗi đoạn chỉ có một đoạn ngắn, mỗi đoạn đều hài vô cùng, Trương Tẫn Án cũng thích đọc loại xen lẫn ngôn ngữ mạng như thế này, trông rất buồn cười.
Trương Tẫn Án đọc đến vui thú dạt dào, nếu không phải Giang Tự Dương gọi anh một tiếng thì anh cũng không phát hiện mười phút đã trôi qua.
"Anh, em xong rồi."
"À, xong rồi?" Trương Tẫn Án vẫn chưa thoát khỏi truyện tấu hài kia, cười nhìn về phía Giang Tự Dương.
Anh thấy cậu gật gật đầu: "Xong rồi."
"Vậy được." Trương Tẫn Án thoát Weibo, mở chức năng chụp ảnh, chỉ vào khoảng trống phía trước bàn trà, "Chỉ mất một lúc thôi, cậu diễn ở đây đi. Anh sẽ quay lại, đến lúc đó đưa cho đạo diễn Đường xem xem."
"Vâng." Giang Tự Dương đứng lên đi đến trước bàn trà, đối mặt với Trương Tẫn Án.
Trương Tẫn Án buông chân đang bắt chéo xuống, tư thế ngồi đoan chính, cầm điện thoại, nhìn Giang Tự Dương qua màn hình, anh rất hài lòng với người mình chọn.
Ánh sáng trong phòng nghỉ rất tốt, sáng sủa, Giang Tự Dương cúi đầu rủ mắt, thẳng tắp mà đứng. Làn da của cậu thật đẹp, không phải cực kỳ trắng nhưng cơ bản là không có tì vết.
Theo như tác giả mô tả thì dáng vẻ của Thôi Trì là người con trai tóc vàng kiếp trước tựa mỹ nhân, là kiểu người mà không cần cất lời, vạn vật sẽ tự chạy về phía anh. Còn Thôi Trì thời hiện đại, là người con trai trong sáng thấu triệt vô cùng tiêu sái, lại ẩn nhẫn chịu đựng quá khứ, thu lại cảm giác xa cách của anh, ngoại hình cũng gần với người bình thường hơn một chút.
Tuy diễn xuất là yếu tố đầu tiên, nhưng mặt mũi cũng rất quan trọng. Phải thiết lập khuôn mặt thích hợp với nhân vật này mới được. Cũng không thể để một khuôn mặt bảy mươi tuổi đóng vai mười lăm tuổi đúng không? Thế nên đây cũng là lý do vì sao bọn anh chỉ yêu cầu vô cùng cao với ngoại hình của nam thứ. Nếu vai diễn có vẻ ngoài của người qua đường bình thường thì sẽ có những lời "Chỉ cần quay đầu lại, hoa thơm cũng nguyện vì anh mà thịt nát xương tan." như thế này ư? Đến lúc đó đâu chỉ người xem, diễn viên phối hợp diễn cũng thoát hết cả vai rồi.
Nếu cũng dùng phân biệt giữa "đẹp" và "ưa nhìn" để hình dung Giang Tự Dương, vậy thì cậu tuyệt đối là thuộc kiểu đẹp mà ngắm lâu cũng không chán mắt. Đầu tiên cánh cửa ngoại hình này cậu đã qua, dáng vẻ của cậu thật sự rất phù hợp với Thôi Trì.
Trương Tẫn Án nhấp miệng nói: "Mời cậu bắt đầu phần biểu diễn của mình."
Nói Giang Tự Dương không hồi hộp là giả, tay gạo cội làng phim ảnh cậu sùng bái từ lâu đang ngồi ngay trước mặt cậu, còn cầm điện thoại quay từng cử động của cậu.
Đây là cơ hội để cậu được đóng chung một bộ phim với Trương Tẫn Án, nhất định phải nắm cho thật chắc.
Giang Tự Dương hít một hơi thật sâu, lướt lại trong đầu lời thoại và động tác cậu vừa nghĩ một lần nữa, sau ba nhịp tim đập, Giang Tự Dương chậm rãi mở mắt.
Bắt đầu rồi.
Trương Tẫn Án nhoài người về phía trước, đến gần hơn để xem.
Mở đầu phần diễn của Giang Tự Dương khác với ba người kia, cậu không giơ tay nhưng tay trái cũng không rảnh rỗi, Trương Tẫn Án để ý thấy tay trái cậu đang nắm chặt vải quần trên đùi, chặt đến mức xuất hiện vài nếp nhăn.
Trương Tẫn Án nhướng mày, ngước mắt lên thì thấy hàng lông mày của Giang Tự Dương khẽ nhíu lại, nặng nề nhìn về phía anh.
"Cả đời này của ta rõ ràng chưa từng làm sai chuyện gì, vì sao, vì sao lại đối xử với ta như vậy." Giang Tự Dương nói rất nhanh, rõ ràng dùng sức để nói, nghe được cả tiếng nghiến răng nghiến lợi. Nhưng lại vì chất giọng của cậu vẫn luôn dịu êm, nên khi vào tai Trương Tẫn Án lại thành tức giận xen lẫn ẩn nhẫn.
Dựa theo lời thoại kế tiếp, giọng Giang Tự Dương bắt đầu dần dần chậm lại, "Thôi..." Thậm chí cậu còn thở dài, nghẹn ngào, "Bây giờ nói những lời này, cũng vô dụng..."
"Ta đã... sắp chết rồi." Trương Tẫn Án liếc thấy tay trái cậu từ từ thả ra, buông xuống một cách tự nhiên. Cậu cũng không nói rõ ràng như thế nữa, chầm chậm, thầm thì, như đang ngậm một vật trong miệng. Điều này khiến Trương Tẫn Án hơi bất ngờ, những thứ nhỏ nhặt này mà cậu cũng chú ý hết. Tinh tế tỉ mỉ tất nhiên là tốt, nhưng càng tinh tế tỉ mỉ như vậy, cái giả của chết giả càng không được thể hiện ra, không biết điểm này Giang Tự Dương có hiểu hay không.
Nếu Giang Tự Dương cứ diễn như vậy đến khi kết thúc, mặc dù không tệ, nhưng nói thật là anh sẽ hơi thất vọng một chút.
Trương Tẫn Án xem tiếp.
"Khụ khụ, ta không cầu bất kỳ kẻ nào tạ lỗi với ta..." Đôi mày nhíu chặt của Giang Tự Dương giãn ra, nhìn ống kính bằng ánh mắt dịu dàng, nhưng chỉ vài giây lại quay đầu ho. "Khụ khụ..."
Trương Tẫn Án sững sờ, sau đó hài lòng mỉm cười.
Đôi mắt sẽ không lừa người, bên trong có yêu thương hay tiếc nuối cũng đều sẽ bộc lộ ra cho người xem.
Mà lúc này Trương Tẫn Án, người đang quan sát ở khoảng cách gần, thấy được trong đôi mắt đó ngoài nóng rực như thiêu đốt, còn có...
"Ta chỉ muốn... ngươi sống, sống cho thật tốt." Nói xong câu cuối cùng Giang Tự Dương nhắm mắt lại, Trương Tẫn Án cũng ấn nút kết thúc.
"Vất vả rồi." Trương Tẫn Án vỗ tay đứng dậy, "Diễn rất tốt."
"Cảm ơn ạ." Giang Tự Dương cúi người với Trương Tẫn án.
"Cậu rất giỏi dùng ưu điểm của mình." Trương Tẫn Án vòng qua bàn trà, đi đến trước mặt Giang Tự Dương, nhấc tay chỉ mắt trái của mình, "Đôi mắt của cậu."
Giang Tự Dương sửng sốt, sau đó mừng rỡ cười nói: "Anh... phát hiện ạ?"
"Đương nhiên, nếu không thì sao mà xứng đáng với công sức cậu bỏ ra được." Trương Tẫm Án cầm điện thoại lên, không mở màn hình, lại như đang chụp ảnh Giang Tự Dương, "Cậu có ba lần không nhìn ống kính, hoặc nói là nhìn, nhưng giống vô tình lướt qua vậy."
Đây là chi tiết vô cùng nhỏ nhặt, nếu không phải Trương Tẫn án ngồi xem phỏng vấn mà là đạo diễn Đường, thì có lẽ đoạn ho lúc sau của Giang Tự Dương đối với họ thật sự cũng chỉ là đang diễn ho ra máu thôi.
Còn Trương Tẫn Án đã quá thấu hiểu diễn viên, không ai lại tùy tiện thêm đất diễn cho mình cả.
Khi người ta đang nói dối, họ sẽ né tránh ánh mắt của người khác theo bản năng, vậy nên ho chỉ là kỹ thuật diễn của Giang Tự Dương thôi. Trước tiên không bàn đến có phải vụng về hay không, trọng điểm là rõ ràng Trương Tẫn Án còn nhìn thấy ngay một thoáng màn ảnh, trong đôi mắt kia ngoài sự nóng rực, còn có sự khiêm tốn, sự tránh né vì sợ bị người khác nhìn thấu tâm sự.
- ---------
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi có thể bảo đảm, tôi không muốn viết một chữ nào xấu hết.
Tôi muốn nhân vật dưới ngòi bút của tôi yêu một cách quang minh lỗi lạc, thẳng thắn vô tư, ngoài sự ngăn trở tôi dành cho họ, những người khác không ai có thể động đến họ dù chỉ nửa phân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.