Edit: Smuk
—
Quan Khiết hối hận.
Hối hận không nghe Chúc Chính nói trước khi lên xe phải lấy miếng dán làm ấm.
Lúc này gió rét gào thét ập thẳng lên người, sượt qua khuôn mặt, rát như thể đang có lưỡi dao cắt từng chút một vậy.
Quan Khiết tính thuê một cái lều ngủ qua đêm để sáng mai lên xem mặt trời mọc.
Kết quả còn chưa được một lúc đã không kiên trì nổi.
Lều lọt gió thì không nói, chăn bông còn ẩm ướt, đắp ở trên người lạnh lẽo, chẳng khác nào đang ngâm người trong nước.
Lật qua lật lại vài cái, Quan Khiết lấy áo lông vũ mặc vào, khăn quàng cổ cũng cuốn chặt trên người, đi giày thể thao, kéo khóa chạy đi tìm lều của Chúc Chính.
Tuyết vừa mới rơi, ban ngày sau khi tuyết tan, trên mặt đất dẫm đi dẫm lại toàn là bùn.
Hiện giờ lại rơi, rơi đến mức dày đằng đặc, giống như một lớp bông sợi phủ trên mặt đất.
Lạnh đến mức khiến người ta hốt hoảng.
Quan Khiết mở đèn pin trên điện thoại lên, nhón mũi chân, thật cẩn thận tránh khỏi mấy vũng bùn.
Vật lộn một hồi chỉ còn một cái thôi cũng tránh không nổi, một chân dẫm thẳng vào vũng bùn, cái lạnh truyền thẳng từ mu bàn chân lên.
Quan Khiết âm thầm mắng một câu thô tục, lại còn phải tránh mấy cái lều trại ở xung quanh, đi thẳng về hướng lều của Chúc Chính.
Đứng vài giây, Quan Khiết cầm lấy di động quơ quơ, ở bên ngoài nhẹ nhàng gọi hai tiếng Chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-dang/3440217/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.