Đó là một chiếc du thuyền cá nhân cỡ vừa, Chu Chính đang đứng trước mũi thuyền, dáng đứng nghênh gió của anh khiến anh trông càng cao lớn. Tưởng Tiệp nhìn về phía bóng hình thân thuộc kia, nhét tay vào túi quần, khẽ khàng bước lên cầu thang.
Trời lộng gió, cùng với tốc độ chuyển động của con thuyền khiến cho mái tóc Tưởng Tiệp bay toán loạn. Chu Chính đứng cạnh cậu không nói lời nào, chỉ tự nhiên mà vòng tay qua eo cậu, những sợi tóc ngắn và thô cứng của anh tựa hồ chẳng hề bị gió làm cho mất trật tự. Tưởng Tiệp nghiêng mặt ngắm nhìn Chu Chính xuyên qua những sợi tóc rối tung, những đường nét kiên nghị của anh dù trong hoàn cảnh nào cũng vẫn tự tin như vậy, vững chắc như núi chẳng hề suy chuyển. Trải qua bao nhiêu phen nguy nan trùng trùng, bất cứ khi nào cậu cần anh, anh cũng đều không để cậu phải thất vọng. Chưa từng có ai coi trọng cậu như thế, chưa một ai. Vì sao cậu lại yêu người đàn ông này ư? Tưởng Tiệp nhủ thầm, sao cậu lại có thể không yêu anh được cơ chứ, khi mà anh, đã yêu cậu nhiều đến như vậy?
Du thuyền vòng qua tượng Nữ thần Tự do, thả neo đậu trên mặt sông. Cách đó không xa là Manhattan hiện lên giống như một viên kim cương lấp lánh được khảm giữa trời đêm và mênh mông biển nước. Ánh sáng từ cây cầu Brooklyn vắt ngang đôi bờ sông như một dải cầu vồng, cùng với ánh đèn từ muôn vàn ngôi nhà trong thành phố khiến cho màn đêm như bị thiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-vi-uong-hieu-cu/3105394/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.