Nếu không phải vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ của người bên mình, Long Duyệt Hồng cảm thấy mình có lẽ đã bị hoàn cảnh và bầu không khí này khiến bản thân sụp đổ tinh thần.
Mặc dù là thế, anh ta vẫn cảm thấy thời gian trôi đi cực kỳ chậm.
Không biết bao lâu sau, Kiều Sơ đi sau cùng của đội ngũ đột nhiên nói:
"Chính là chỗ này."
"Phù..."
Long Duyệt Hồng lập tức thở phào một hơi.
Đoạn đường xuống cầu thang này không bị tập kích, thật là tốt quá!
Chờ khi thoát khỏi khu vực chật hẹp đóng kín này, chí ít có không gian để có thể chạy, nhảy, lăn lộn, có thể tránh né hữu hiệu.
"Thế mà lại không nhân cơ hội này tập kích chúng ta..." Bạch Thần nói như đang tự lẩm bẩm.
Tưởng Bạch Miên theo bản năng đáp lại:
"Hẳn là người Vô Tâm không đến mức đang ngăn cản chúng ta tiến vào phòng máy dưới đất, bọn họ không có động cơ và trí thông minh như vậy, trừ khi nơi đây là hang ổ của bọn họ.
Mà làm kẻ đi săn, khi phát hiện con mồi quá mạnh, khó có thể giải quyết, lựa chọn tốt nhất là núp trong bóng tối quan sát, chờ cơ hội, và gọi đồng bọn tới viện trợ.
Đây đều là những người Vô Tâm của đời thứ bao nhiêu không rõ, về việc săn bắn sẽ không thiếu bản năng hoặc trí tuệ tương tự."
Long Duyệt Hồng nghe được nội dung mà mình quan tâm nhất, có chút lo lắng nhìn quanh một lượt:
"Cũng đúng, bọn họ ẩn núp trong bóng tối xung quanh?"
"Đúng thế, đúng thế." Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736947/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.