"Được." Thương Kiến Diệu đi đầu tiên, giương khẩu súng Cuồng Chiến Sĩ lướt qua Kiều Sơ, chay tới cầu thang thông xuống phòng máy dưới lòng đất.
Lúc này, một cánh tay giơ ra chặn trước người hắn.
"Tôi đi đầu tiên." Tưởng Bạch Miên trầm giọng nói.
Đương nhiên, dù cô có hạ nhỏ giọng tới mức nào đi chăng nữa, khi không có tình huống đối chiếu, âm lượng là không đủ nhỏ.
"Tôi là người thức tỉnh." Thương Kiến Diệu rất kiên trì, vẻ mặt rất chăm chú và nghiêm túc.
"Thế nào? Cứu vớt toàn nhân loại bắt đầu từ chúng tôi trước sao?" Tưởng Bạch Miên khẽ cười một tiếng: "Anh có thể cảm ứng được kẻ tập kích trước tiên không?"
Thương Kiến Diệu gật đầu:"Làm được."
"..." Tưởng Bạch Miên không ngờ mình lại nhận được đáp án như vậy, làm cho những lời cô định nói tiếp mắc kẹt trong cuống họng.
Vài giây sau, cô mới nghẹn ra được một câu:
"Phạm vi bao nhiêu?"
"Mười mét." Thương Kiến Diệu thản nhiên đáp lời.
Tưởng Bạch Miên lặng lẽ thở phào một hơi:
"Phạm vi mà tôi có thể cảm ứng được rộng hơn anh. Trong hoàn cảnh này, nhất định phải phát hiện kẻ tập kích càng sớm càng tốt. Cho nên, tôi đi đầu tiên."
Nói tới đây thì cô cười:
"Đây không phải là không cho anh đảm nhận trách nhiệm, mà là mỗi người có một sở trường riêng, chuyện chuyên nghiệp thì phải giao cho người chuyên nghiệp nhất làm.
Nếu có một ngày tổ của chúng ta gặp phải tình huống càng nguy hiểm hơn, mà năng lực của anh phù hợp để phá giải tình thế nhất, như vậy tôi sẽ không chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736946/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.