Đối mặt với cửa đá nặng nề được gắn trong bức tường kim loại màu đen kia, Thương Kiến Diệu lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu, đưa người tới phía trước, ấn hai tay lên trên cửa.
Trong ba hốc lõm trên cửa đá lần lượt tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hệt như những ngôi sao trên bầu trời rơi vào trong đó.
Trong ba "ngôi sao" này, những dòng chữ mờ ảo quay cuồng hiện lên, rồi nhanh chóng cố định lại, lần lượt là:
"Chú hề suy luận", "Người quái đản", "Thiếu động tác hai tay".
Thương Kiến Diệu lập tức tập trung tinh thần, quầng sáng đại diện cho 'chú hề suy luận' kia lập tức sáng hẳn lên, càng lúc càng sáng rõ.
Cũng chỉ vài giây đồng hồ sau, cửa đá màu xám trắng từng làm khó Thương Kiến Diệu rất nhiều ngày đã mở ra hoàn toàn.
Hắn lập tức thu hai tay lại đút vào túi quần, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn phía sau cửa đá.
Nơi đó có một cây cầu thang kim loại màu trắng bạc lẳng lặng sừng sững đứng đó, nối lên trên cao, không nhìn thấy tận cùng.
Hai bên cầu thang là bóng tối khôn cùng, sâu thẳm hệt như có thể nuốt hết toàn bộ thế giới.
"Quả nhiên..." Thương Kiến Diệu khẽ lẩm bẩm một câu, rút hai tay ra khỏi túi quần, bắt đầu rảo bước không chút do dự đi qua cửa đá, bước lên trên cầu thang.
Một bước, hai bước, ba bước... Tuy hắn có nhìn thế nào cũng không thấy phần cuối của cầu thang đâu, nhưng hắn đi rất vững vàng mạnh mẽ, không chút chần chờ, không hề vội vã.
Trong quá trình đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736911/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.