Tầm chừng mười lăm phút đồng hồ sau, thợ săn di tích và dân du cư hoang dã lục tục chạy tới, đi lên trên đỉnh đồi.
Bọn họ đều khá cẩn thận, chia tách và không xâm phạm lẫn nhau, dù sao còn chưa xác định ở chỗ xảy ra điều bất thường có thu hoạch gì không mà đi đánh nhau trước thì đúng là quá ngu xuẩn.
Lại một lúc sau, Tưởng Bạch Miên vỗ vai Thương Kiến Diệu, chỉ vào con đường bên trái.
Cô không lên tiếng, bởi cô không thể xác định giọng mình sẽ to đến mức nào, cho nên chỉ có thể dùng tay ra hiệu.
Thương Kiến Diệu nhìn theo tay cô, thấy hai nam dân du cư hoang dã lén lén lút lút, sợ hãi dè dặt.
Từ bên ngoài khó mà nhìn ra tuổi cụ thể của bọn họ, nhưng điểm chung của cả hai là da dẻ sần sùi nứt nẻ, phơi nắng nhiều nên đen sì, tóc thì bết dầu thành từng chùm buông xõa, râu ria trên mặt không biết để bao lâu chưa cạo, bên ngoài dính đủ thứ bẩn thỉu không rõ là gì.
Một trong hai người này khoác áo lông màu xanh đậm thủng lỗ chỗ, bên trong là áo sơ mi dính dầu mỡ tới cứng ngắc, không nhìn rõ màu sắc ban đầu, bên ngoài khoác một áo màu đen không dài chưa tới thắt lưng, trông rõ ràng không hợp với bộ đồ, chân đi đôi giày cao su màu xanh lục quân đội. Bên hông gã treo một khẩu súng lục màu đen lóe lên vẻ sáng bóng kim loại, tay cầm một thanh đao dài dài lưỡi cong.
Thương Kiến Diệu cảm thấy thứ đó trông rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-da-du-hoa/1736904/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.