Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Vân La tứ chi vốn co chặt dần dần thả lỏng ra, cười khổ một tiếng: Kết cục cuối cùng lại là như vậy ư? Cuối cùng, hắn vẫn không thể nào khiến Gia thay đổi tâm ý, hắn vẫn không thể chuộc tội cái tát kia, không sai, chính là kết cục như vậy, không sai, đây là cái hắn nên nhận, là điều hắn nên thỏa mãn, Gia không giết hắn, thậm chí không hề trách phạt hắn, vừa rồi còn...... ôm hắn trở về. Con ngươi vô thần nhìn lên đỉnh giường, hai hàng lệ dần dần lăn xuống: đủ rồi, vậy là đủ rồi, hắn chỉ cần vĩnh viễn nhớ kỹ thời khắc Gia ôm hắn này là đủ rồi, chỉ cần nhớ lại thời khắc này, cũng đủ giúp hắn từ từ trải qua quãng đời còn lại.
Đêm dần trôi, phương đông sáng lên ánh mặt trời, ngay tại nơi biển trời cùng tiếp giáp, thái dương chậm rãi hiện lên. Cho dù ngắm nhìn đã nhiều năm, nhưng vẫn thấy xem cảnh mặt trời mọc trên biển chưa đủ, cảnh tượng hùng vĩ đẹp đẽ kia sẽ lại khiến cho cảm xúc của bản thân thêm mênh mông, hào khí vạn thiên. Có điều sáng hôm nay, vì sao bản thân lại nhìn ngắm đến thất thần nhỉ? Trong đầu hắn hoàn toàn đang bị một chuyện khác chiếm cứ, cứ thế đối với ngay cả cảnh mặt trời mọc mình thích nhất cũng không còn thấy hấp dẫn nữa.
“Gia, ngươi...... có phải là đang ngắm thái dương không đó?” A Tam sau khi quan sát ánh mắt chủ tử lần thứ n, hết sức nghiêm túc đưa ra vấn đề: Please, Gia a, thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong/764601/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.