Editor: Shandy
"Bệ hạ…" Nhu phi lật đật bò dậy, vội vàng đi tới trước mặt Lý Minh, đưa tay muốn cầm tay ông ta: "Thiếp sai rồi tam lang, là thiếp muốn rẽ lối, thiếp cũng vì suy nghĩ cho Thành nhi, sợ đắc tội quá nhiều người, thiếp bị Lý Dung gài bẫy, thiếp..."
"Ngươi còn dám nói!" Lý Minh kéo bà ta lên, ngồi dậy: "Ngươi không tham, sao Dung nhi có thể bẫy ngươi chứ?! Tiện tỳ ngươi ánh mắt thiển cận, xuất thân hèn mọn, nếu ngươi có chút chín chắn của Thượng Quan Nguyệt, Thái tử đã sớm là Thành nhi rồi! Trẫm để ngươi ở hậu cung lâu như vậy, nâng đỡ ngươi lâu như vậy, mà ngươi đã túm được chút xíu sai sót nào của Thượng Quan Nguyệt chưa?"
Lý Minh càng nghĩ càng giận, chống người đứng dậy, rút thứ gì đó tròn tròn bên cạnh đập tới: "Trẫm giao Đốc tra tư cho ngươi, trẫm hao tổn tâm sức vì ngươi và Thành nhi, đồ hèn mạt nhà ngươi, ngươi đã làm chuyện chó má xúi quẩy gì đây!"
Tấu chương và tách cứ thế nện vào trên người Nhu phi, bà ta quỵ xuống liều mạng dập dầu. Đến khi Lý Minh đập xong, ông ta lảo đảo lùi về sau một bước, Phúc Lai vội vã tới đỡ ông ta. Lý Minh khẽ thở hổn hển, nhìn Nhu phi quỳ xuống chỗ nào trên người cũng chật vật, cuối cùng Lý Minh dừng lại, Phúc Lai tới đỡ ông ta, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, long thể quan trọng."
Lý Minh không còn sức nói nữa, ông ta trút giận xong, thoáng tỉnh táo lại. Nhu phi nằm bò trên đất nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-chua/3503386/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.