Thái hậu nghe Xương Thái Trưởng Công chúa thêm mắm dặm muối, sắc mặt bất thiện nhìn về phía Hứa Hoàng hậu. - "Hoàng hậu, đây tột cùng là thế nào? Xương Thái mới đưa đôi bình lưu ly kia cho thủ hạ của ngươi, như thế nào vừa quay đầu, bình lưu ly đã bị đập vỡ?" Thái hậu lẳng lặng nhìn bình lưu ly trong hộp gỗ đàn hương, sắc mặt thật không đẹp mắt. Đôi bình lưu ly này thoạt nhìn màu sắc rất đẹp, lấp lánh trong suốt, là Xương Thái Trưởng Công chúa tốn rất nhiều tâm tư mới tìm được. Kết quả, còn chưa đưa đến trước mặt Thái hậu liền bị đập bể thành từng khối. Bị vỡ, không chỉ riêng đôi bình lưu ly có giá trị xa xỉ, còn là hiếu tâm của Xương Thái Trưởng Công chúa! Huống hồ, dù cho không suy xét đến việc này thì vào thọ yến của Thái hậu, thọ lễ bị hỏng đây cũng không phải điềm lành gì. Thái hậu tức giận tất nhiên không cần nhiều lời, ngay cả Xương Thái Trưởng Công chúa cũng ghi hận Hứa Hoàng hậu. - "Hoàng tẩu chẳng lẽ là muốn ta xấu mặt nên mới cố ý an bài như vậy? Hay là nói Hoàng tẩu không muốn mẫu hậu được dễ chịu?" - "Mẫu hậu ngày thường chỉ ở trong nhà, không động chạm tới việc trong cung. Nay cũng chỉ có thời điểm mừng thọ, mới có thể náo nhiệt một phen, Hoàng tẩu chẳng lẽ nhìn không vừa mắt nên muốn phá hủy thọ yến của mẫu hậu?" Nếu như lời nói của Thái hậu chỉ là chỉ trích Hứa Hoàng hậu làm việc không thỏa đáng, thì lời nói của Xương Thái Trưởng Công chúa chính là trực tiếp nghi ngờ Hứa Hoàng hậu. Nếu Hứa Hoàng hậu không ứng đối được một màn này, chỉ sợ những kẻ có tâm nhãn bất chính liền chụp cho Hứa Hoàng hậu một cái mũ bất hiếu. Ngay cả Chiêu Đức Đế cũng chú ý tới động tĩnh bên này. - "Hoàng hậu, trẫm đã dặn dò, dạy bảo thọ yến của mẫu hậu hôm nay không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, ngươi rốt cuộc tại sao lại làm ra chuyện như vậy? Ngươi có hay không áy náy trong lòng?" Chiêu Đức Đế không đến mức cho rằng Hứa Hoàng hậu cố ý phá hủy thọ yến của Thái hậu, nhưng biểu hiện của hắn với Hứa Hoàng hậu quả thực là rất bất mãn. Thọ yến vừa mới bắt đầu liền xảy ra chuyện, mọi người sẽ nhìn Hoàng gia như thế nào? Khi chỉ có mình Thái hậu chỉ trích Hứa Hoàng hậu thì Hứa Hoàng hậu vẫn có thể duy trì trấn định. Mà khi Chiêu Đức Đế, Thái hậu cùng Xương Thái Trưởng Công chúa đồng loạt nhắm lửa đạn về phía Hứa Hoàng hậu, nàng bắt đầu luống cuống tay chân. - "Thần thiếp không có.." Nhóm đại thần mệnh phụ đến tham gia thọ yến cũng chú ý tới không khí chung quanh không đúng, dần dần đình chỉ tiếng trò chuyện. Nguyên tưởng rằng Chiêu Đức Đế cấm túc Hoàng Quý phi, lại đem quyền thống lĩnh hậu cung giao cho Hứa Hoàng hậu chính là dấu hiệu thời vận của Hứa Hoàng hậu tới. Không nghĩ đến, Hứa Hoàng hậu ở trong cung vẫn không có địa vị như vậy. Xương Thái Trưởng Công chúa cho dù không kính trọng Hứa Hoàng hậu thì cũng không nên trực tiếp chất vấn Hứa Hoàng hậu như vậy. Hơn nữa còn chụp thẳng một cái mũ lên đầu Hứa Hoàng hậu. Mà Chiêu Đức Đế đối với thê tử chân chính của mình chưa mở miệng hỏi rõ nguyên do, liền giúp Xương Thái Trưởng Công chúa chất vấn Hứa Hoàng hậu, đáng lẽ nên trách cứ Xương Thái Trưởng Công chúa bất kính với Hứa Hoàng hậu, duy trì uy nghiêm cho Hứa Hoàng hậu mới đúng. Chuyện hôm nay nếu không thể xử lý thích đáng, những cố gắng của Hứa Hoàng hậu làm ra trước nay, chỉ sợ đều bị chê cười. Một Hoàng hậu không có uy nghiêm, như thế nào có thể thống lĩnh lục cung? Có ai sẽ còn coi lời của nàng ra gì? Huệ phi đứng sau lưng Chiêu Đức Đế buông mi xuống, che lập con mắt vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Nếu Hứa Hoàng hậu không thể thống ngự lục cung, nàng sẽ có thể có thêm quyền lực? Thật vất vả đợi đến khi Hoàng Quý phi bị cấm túc, nàng tất nhiên phải nắm chặt thời cơ, khuếch trương thế lực của mình! Bảo Lạc thấy Hứa Hoàng hậu gặp tình huống không ổn, ánh mắt chợt lóe, nàng kéo Thái tử đang muốn giải vây cho Hứa Hoàng hậu lại, giương khuôn mặt khả ái tinh xảo lên nói. - "Xương Thái cô cô, phụ hoàng nói, tôn tử Hoàng tộc chúng ta phải biết lễ nghĩa, Bảo Lạc thỉnh an người" Xương Thái Trưởng Công chúa hơi thay đổi. "Miễn lễ đi." Hiện tại nàng bất mãn với Hứa Hoàng hậu, nhưng không đến mức giận chó đánh mèo lên một tiểu hài tử. Nàng chỉ cảm thấy Bảo Lạc có chút không có mắt nhìn, vào thời điểm này rồi mà còn muốn hành lễ? Chẳng lẽ, Bảo Lạc cho rằng hành lễ với nàng, nàng sẽ không truy cứu chuyện bình lưu ly nữa? - "Bảo Lạc là một người hiểu lễ nghĩa, cô cô cũng phải như vậy mới được." Bảo Lạc nghiêm mặt nhìn Xương Thái Trưởng Công chúa. - "Cô cô, người thấy người có địa vị cao hơn so với Hoàng hậu sao lại không hành lễ?" Chút ấm áp trong mắt Xương Thái Trưởng Công chúa triệt để biến mất, nàng nhìn thấu rồi, hài tử này muốn mang tới cho nàng ngột ngạt! - "Ngươi muốn bổn Công chúa hành lễ với Hoàng hậu?" - "Không nên sao?"
Bảo Lạc trừng mắt nhìn, trong mắt mang theo một tia hoang mang. - "Chẳng lẽ là ta nhớ lộn? Địa vị của Trưởng Công chúa cao hơn cả Hoàng hậu sao?" Bảo Lạc đem ánh mắt trưng cầu nhìn về phía phu tử. - "Phu tử, là ta nhớ lộn sao?" Phu tử thần sắc có chút phức tạp nhìn Bảo Lạc. Nguyên tưởng rằng Trường Thọ Công chúa được nuông chiều lớn lên, là người không có tâm nhãn, nay xem ra, Trường Thọ Công chúa kỳ thật cũng không hề đơn giản. Bất quá, chuyện này đối với Đông cung mà nói rốt cuộc cũng là một chuyện tốt. Thái tử điện hạ không có mẫu tộc, lại không có huynh đệ giúp đỡ, nếu Trường Thọ Công chúa có thể trợ lực cho hắn, cũng bớt vất vả hơn nhiều. Đừng nhìn phu tử ngày thường ở trên lớp luôn công bằng, đối xử với học sinh đều có thái độ như nhau. Nhưng hắn chung quy cũng là người đọc sách chính thống, tất nhiên vẫn theo chế độ trưởng tử thừa kế, đứng về phía Thái tử. - "Trường Thọ Công chúa nói không sai, địa vị của Trưởng Công chúa không cao hơn Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu không hành lễ, còn đối với Hoàng hậu hô to gọi nhỏ, thật sự không còn thể thống nào." Xương Thái Trưởng Công chúa tức giận. - "Chúng ta bây giờ đang nói về chuyện Hoàng hậu hủy mất đôi lưu ly bình của bổn Công chúa!" - "Vô luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần Hoàng hậu một ngày vẫn là Hoàng hậu, Trưởng Công chúa cũng không được thất lễ với Hoàng hậu. Trưởng Công chúa nếu chấp mê bất ngộ, vi thần ngày mai chắc chắn sẽ dạy lại Trưởng Công chúa một lần." Một Ngự sử đứng ra nói. *Chấp mê bất ngộ: Sai lầm nhưng không chịu sửa Ngự sử này từ lâu đã không thích nhìn Xương Thái Trưởng Công chúa có thân mẫu là Thái hậu nên suốt ngày kiêu căng hoành hành. Triều đại ngôn luận tự do, ngay cả Hoàng đế còn dám dạy. Nếu muốn dạy lại một vị Trưởng Công chúa, cũng chẳng phải chuyện gì giật gân. Xương Thái Trưởng Công chúa cắn răng nói. - "Ngươi đây là đang uy hiếp bổn Công chúa?" - "Vi thần sao dám uy hiếp Trưởng Công chúa? Chỉ là, nếu lời nói của Trưởng Công chúa không hợp tình hợp lý, vi thần mặc dù có chết cũng phải làm đúng trách nhiệm." Không ít văn nhân đã vì đắc tội người khác mà bỏ mạng, nếu thật sự có người vì Xương Thái Trưởng Công chúa mà chết, vị kia chắc chắn sẽ được ca tụng, mà Xương Thái Trưởng Công chúa lại mang tiếng xấu muôn đời. Vào lúc Xương Thái Trưởng Công chúa do dự thì Thái hậu chợt lên tiếng. - "Đủ rồi, mỗi một người đều cãi nhau khiến ai gia thật đau tai, chẳng lẽ muốn đem Hoàng cung biến thành cái chợ?" - "Xương Thái cô cô, Hoàng tổ mẫu đau tai, người mau đi xoa cho Hoàng tổ mẫu đi. Hoàng tổ mẫu thấy được hiếu tâm của người, so với bất kỳ lễ vật gì cũng cao hứng hơn." Bảo Lạc vẻ mặt hâm mộ nhìn Xương Thái Trưởng Công chúa. - "Đáng tiếc, ta với không tới tai của Hoàng tổ mẫu, bằng không ta cũng muốn xoa cho Hoàng tổ mẫu." Xương Thái Trưởng Công chúa. "..." Nha đầu kia còn dám sai sử nàng? Nhưng ở trước mặt mọi người, nàng lại nói nàng không bằng lòng xoa tai cho Thái hậu, chẳng khác nào thừa nhận nàng bất hiếu sao? Thật sự quái gở, nàng hôm nay như thế nào lại bị một tiểu nha đầu dắt mũi? Long Khánh Trưởng Công chúa nhịn cười xem hết một màn này, lúc này mới tiến lên phía trước nói. - "Xương Thái Hoàng muội, ngươi cũng thật sự quá xúc động. Ngươi bởi vì lời nói của một nô tỳ liền chất vấn Hoàng tẩu thật sự là không thỏa đáng. Chuyện như thế này, sao có thể dựa vào lời nói của một nô tỳ mà định đoạt? Tốt xấu gì cũng nên nghe Hoàng tẩu nói, bằng không nếu trách nhầm Hoàng tẩu, chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới hòa thuận của Hoàng thất chúng ta sao?"
- "Ta mới vừa tới nơi này, bình lưu ly kia ta liền sai người đưa cho người của Hoàng tẩu, trừ Hoàng tẩu, còn có ai sẽ đụng đến bình lưu ly của ta?" - "Xương Thái Hoàng muội, ngươi nói ngươi đem bình lưu ly giao cho người của bổn cung, lại không biết rốt cuộc là giao cho ai?" Bảo Lạc đã nói giúp mình như vậy, Hứa Hoàng hậu nếu không lên tiếng cũng thật nghẹn khuất cho khuê nữ vì mình tỏ thái độ. Nàng tuy vô dụng, nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không để cho một đôi nhi nữ chiến đấu một mình. - "Chính là cung nữ Đỗ Quyên bên cạnh ngươi, như thế nào ngươi còn muốn cãi?" Xương Thái Trưởng Công chúa giương mi. - "Đỗ Quyên, bình lưu ly của Xương Thái Trưởng Công chúa là ngươi đánh vỡ sao?" - "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, bình lưu ly của Trưởng Công chúa mới đầu thực sự là nô tỳ nhận. Nhưng sau đó, Huệ phi nương nương phái người đến tìm nô tỳ giúp đỡ, lại có Hương Sen cô nương bên người Huệ phi nương nương đến giúp nô tỳ trông cặp bình lưu ly kia, nô tỳ liền rời đi một lát. Sau khi trở về, liền nghe người ta nói bình lưu ly vỡ rồi." - "Ngươi đừng có vì muốn Hoàng hậu nương nương thoát tội mà ăn nói bừa bãi. Bổn cung vẫn luôn ở đây hầu hạ Thái hậu nương nương, lúc nào thì gọi ngươi qua giúp?" Huệ phi sắc mặt bất thiện nhìn Đỗ Quyên. - "Đỗ Quyên nếu nói việc này có liên quan tới cung nữ Hương Sen, không bằng đem Hương Sen tới hỏi đi." Long Khánh Trưởng Công chúa đề nghị. - "Hỏi đi! Ai gia cũng muốn xem xem, có thể hỏi ra kết quả như thế nào!" Thái hậu hiển nhiên cho rằng Hoàng hậu đến chết cũng không hối cải. - "Hương Sen là kẻ nào, mang lên đây cho bổn Công chúa!" Long Khánh Trưởng Công chúa liếc nhìn đoàn người một cái, cặp mắt di truyền của Cơ gia lộ ra vẻ uy nghi. - "Hoàng tẩu, Hoàng muội biết người bị đặt vào vị thế này, vì tị hiềm nên không thích hợp mở miệng. Hoàng muội liền thay người xét hỏi, người cũng sẽ không để ý chứ?" - "Tất nhiên sẽ không, Long Khánh Hoàng muội cứ hỏi. Trước mặt Hoàng thượng, đám nô tỳ này cũng sẽ không dám nói dối. Bằng không chính là tội khi quân." Hứa Hoàng hậu nói. Hương Sen vừa định kêu oan, liền bị Long Khánh Trưởng Công chúa chặn lại. - "Bổn Công chúa hỏi, ngươi đáp, bổn Công chúa không hỏi, ngươi không được phép mở miệng, hiểu chưa?" Hương Sen ủy khuất nhìn Huệ phi, thấy chủ tử nhà mình không phản bác, cũng đành bất đắc dĩ đáp ứng. - "Ngươi được Huệ phi phái tới hiệp trợ Hoàng hậu?" - "Vâng. Hôm nay công việc bề bộn, Huệ phi nương nương sợ Hoàng hậu nương nương không thu xếp được hết, liền phái nô tỳ tới bên cạnh Hoàng hậu nương nương." - "Hôm nay Xương Thái Trưởng Công chúa giao một đôi bình lưu ly cho Đỗ Quyên?" - "Vâng." - "Đỗ Quyên đập vỡ đôi bình lưu ly kia?" - "Vâng." - "Đôi bình lưu ly kia, ngươi còn nhớ bộ dáng như thế nào?" - "Màu hồng, xanh biếc và vàng, thập phần xinh đẹp, là trân phẩm khó tìm." - "Long Khánh cô cô, ta có chút không hiểu." Bảo Lạc đang trong tuổi phát triển, không hiểu liền thắc mắc như một thói quen, ngước đầu nhỏ nghi ngờ nhìn Long Khánh Trưởng Công chúa. - "Xương Thái cô cô đem lưu ly bình đưa cho người của mẫu hậu, chắc chắn sẽ không có chuyện cố ý mở ra cho hạ nhân xem nó như thế nào, đúng không? Hương Sen kia sao lại biết lưu ly bình kia trông như thế nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]