Thái tử cùng Bảo Lạc mắt lạnh nhìn, cũng không nói gì. Huệ phi đến cùng cũng không cẩn thận bằng Hoàng Quý phi. Nếu hôm nay người đứng ở đây là Hoàng Quý phi, chẳng sợ đối phương là một ấu đồng, nàng cũng sẽ không để lộ cảm xúc ra ngoài. Có lẽ, đây chính là lý do Huệ phi vào cung nhiều năm vẫn không được tấn phong phi vị. Lần này, Huệ phi ở trước mặt Chiêu Đức Đế nói xấu Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử, Thái tử tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng rất có thành kiến với Huệ phi. Lúc này, Bảo Lạc bỗng kéo cánh tay hắn. - "Thái tử ca ca, chúng ta đừng vội đi, ở lại chỗ này xem trò hay." - "Trò hay?" Bảo Lạc cười đến môi mắt cong cong. - "Đương nhiên là Huệ phi nương nương bị phụ hoàng đuổi về. Phụ hoàng cũng không dễ dàng bị lấy lòng như vậy đâu. Huống hồ, phụ hoàng vừa mới gọi đại thần đến thư phòng Kiền Nguyên cung nghị sự, sợ là sẽ không gặp Huệ phi nương nương, Huệ phi nương nương nhất định sẽ rất tức giận." Bảo Lạc từ trước đến nay không cảm thấy mình là người tốt, Huệ phi đã làm cho ca ca và mẫu hậu của nàng ngột ngạt, nàng cũng phải đáp trả Huệ phi một chút, nàng còn lâu mới ủy khuất chính mình. Quả nhiên, một lúc sau, Huệ phi mang theo nhóm cung nữ quay ngược trở về, sắc mặt nàng nhìn không được tốt, bọn cung nữ bưng khay điểm tâm phía sau cũng tương tự. Bọn cung nữ vừa đi vừa oán trách. - "Tiểu Thái giam ở Kiền Nguyên cung kia thật quá vô lý, dù sao điểm tâm này cũng là tự tay chủ tử làm cho Hoàng thượng. Dù cho Hoàng thượng đang tiếp kiến đại thần, không tiện gặp nương nương thì cũng nên thỉnh nương nương đi vào ngồi một chút, hoặc là đem điểm tâm cùng trà nước vào cho Hoàng thượng chứ." Huệ phi hừ lạnh một tiếng. - "Vừa mới thấy bổn cung bị Hoàng thượng khiển trách liền dám đối đãi như vậy với bổn cung, thật to gan. Đợi bổn cung lấy lại được niềm vui của Hoàng thượng, nhất định sẽ khiến bọn hắn biết sự lợi hại của bổn cung!" Bảo Lạc nhìn bộ dáng này của nàng ta, lại nhớ tới Triệu Uyển nghi trước đó cũng bị cung nhân của Kiền Nguyên cung đuổi trở về. Muốn thông qua phương thức này giành được sự sủng ái của Chiêu Đức Đế tựa hồ như không có hiệu quả. Bởi vì Chiêu Đức Đế sẽ không để mình bị xoay vòng vòng. Ngay cả Hoàng Quý phi được Chiêu Đức Đế sủng ái nhất cũng sẽ không làm điểm tâm bưng tới Kiền Nguyên cung. Triệu Uyển nghi kia vị phần thấp, không có lực lượng bị đuổi cũng không có can đảm oán giận, chỉ có thể đen mặt rời đi, không giống đoàn người của Huệ phi lớn tiếng như vậy, giống như sợ người khác không biết. Chẳng lẽ, Huệ phi cảm thấy nàng bị ủy khuất, la lớn lên thì Chiêu Đức Đế sẽ vì nàng làm chủ? Bảo Lạc có chút không hiểu Huệ phi. Lúc này, nhóm cung nữ bên cạnh Huệ phi nhìn thấy Thái tử cùng Bảo Lạc. Dường như không dự đoán được Thái tử cùng Bảo Lạc còn đứng ở nơi này, họ ngẩn người, lúc này mới hành lễ với Thái tử cùng Bảo Lạc. - "Huệ phi nương nương đi thỉnh an phụ hoàng, như thế nào nhanh như vậy đã đi ra? Chẳng lẽ, phụ hoàng ở đó các ngươi không gặp được phụ hoàng?" Bảo Lạc ngây thơ nhìn về phía Huệ phi, tò mò hỏi. Trên mặt Huệ phi miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười. - "Hoàng thượng lúc này đang bận rộn, chúng ta cũng không nên quấy rầy. Đợi Hoàng thượng rảnh rỗi, ta tất nhiên sẽ lại tới quan tâm Hoàng thượng" Giờ phút này, Huệ phi hận không thể sai hạ nhân mang vất mấy cái khay kia đi. Có mấy cái khay này, ai cũng có thể nhìn ra là đưa cho Chiêu Đức Đế. Mang theo điểm tâm đến cửa tìm Chiêu Đức Đế giữ sủng, nhưng ngay cả mặt Chiêu Đức Đế cũng không được nhìn thấy, điểm tâm cũng không đưa được, thật vô công, còn bị Thái tử và Bảo Lạc bắt gặp, Huệ phi quả thực xấu hổ không biết nên nói gì. Nghe Huệ phi nói, Bảo Lạc tiếp tục ngây thơ lên tiếng. - "Nếu như vậy, Huệ phi nương nương trước hết hồi Chung Túy cung nghỉ ngơi đi. Làm điểm tâm rất mệt, huống hồ Chung Túy cung cách Kiền Nguyên cung xa như vậy, đi tới nơi cũng thực vất vả. Nói không chừng, phụ hoàng không nhận điểm tâm của Huệ phi nương nương chính là muốn Huệ phi nương nương mang theo ăn trên đường đó." Huệ phi nghe Bảo Lạc nói, tâm tức giận, nhưng nàng lại không thể nhăn mặt với Bảo Lạc. Không thể trêu vào, nàng tuyệt đối không thể trêu vào!
- "Đa tạ Trường Thọ Công chúa quan tâm, ta lập tức đi về nghỉ ngơi." - "Được vậy Huệ phi nương nương trở về nghỉ ngơi cho thật tốt. Lần tới đi thỉnh an phụ hoàng, trăm ngàn lần đừng thành thật như vậy. Dù cho phụ hoàng không gặp, ngươi cũng nên ở đại sảnh ngồi một lúc hẵng trở về." Bảo Lạc tiếp tục mang gương mặt vô tội nói với Huệ phi. Mắt thấy nụ cười của Huệ phi sắp không duy trì nổi, Thái tử lúc này mới đứng ra nói. - "Huệ phi nương nương vất vả như vậy, ngươi lại đứng đây cằn nhằn không dứt, ngươi xem, Huệ phi nương nương sắp đứng không nổi rồi." - "Cũng đúng, hẳn là lần sau gặp rồi ta nói tiếp. Huệ phi nương nương, ngươi trở về nghỉ ngơi đi." Nhìn bóng dáng lảo đảo của Huệ phi, Bảo Lạc phải cố gắng chờ nàng đi khỏi, bật cười thành tiếng. Thái tử có chút bất đắc dĩ nhìn nàng. "Ngươi nha.." Đến cùng vẫn là tiểu hài tử, vì Huệ phi bị xoay vòng vòng như vậy mà thích thú. - "Huệ phi ở trước mặt phụ hoàng châm ngòi ly gián như vậy, ta không biết thì thôi, nhưng ta đã biết, tất trong lòng sẽ khó chịu. Ta không thoải mái, tất nhiên cũng muốn nàng không được thoải mái." Nàng mới không nhịn đâu, nếu như nhịn, có khi nào sẽ bị nội thương không? Lại nói, hiện tại Chiêu Đức Đế sủng nàng như vậy, bất kể là thương yêu nàng thật lòng hay là xuất phát từ vấn đề lợi ích, dù sao, ít nhất bên ngoài vẫn là sủng ái nàng, quyền lợi như vậy mà không dùng, chẳng khác gì phế vật. - ".. Ngươi cao hứng là được. Huệ phi này thực sự ngu muội, bất quá, quả thật như lời ngươi nói, bị nàng quấn lên người, cũng là một chuyện phiền phức." - "Chỉ sợ Huệ phi vẫn còn mơ tưởng tới quyền lực trong tay mẫu hậu. Phụ hoàng không coi mẫu hậu ra gì, hồi lâu, phi tần trong hậu cung cũng không coi mẫu hậu ra gì." Trong mắt Thái tử lóe lên một tia sát khí. - "Nếu nàng dám động thủ với mẫu hậu, cũng đừng trách chúng ta chặt đứt móng vuốt của nàng!" Cùng lúc đó, tại Trường Xuân cung, Hoàng Quý phi cùng tâm phúc cung nữ Mặc Trúc cũng đang thảo luận về Huệ phi. Thái tử cùng Bảo Lạc có thể có được tin tức, Hoàng Quý phi tất nhiên cũng có được. Nhiều năm như vậy thay thế Hoàng hậu chấp chưởng lục cung, cũng không phải là làm không, nay trong cung rất nhiều địa phương đều có tai mắt của Hoàng Quý phi. Có thể nói, trừ Chiêu Đức Đế, tin tức chỗ Hoàng Quý phi là linh thông nhất. - "Nương nương, Huệ phi đúng là không biết trời cao đất dày, ở trước mặt Hoàng thượng nói xấu người, khiến Hoàng thượng đối với người sinh ra bất mãn, đây rõ ràng là muốn thay thế người." Trên gương mặt Mặc Trúc đầy bất mãn. - "Những người như vậy vĩnh viễn cũng không học được hai chữ" bổn phận "viết thế nào, không có cái mệnh kia, nhưng tâm tư lại cao ngất." - "Nàng nếu không làm như vậy, bổn cung mới cảm thấy ngạc nhiên." Hoàng Quý phi để Mặc Trúc bưng chậu rửa tay đi. - "Cho nên bổn cung mới nói, Huệ phi là một con dao hai lưỡi, lợi dụng nàng, nhưng đồng thời cũng phải cảnh giác nàng. Nếu Trang thị còn, Trang thị so với Huệ phi sẽ thích hợp hơn. Nói thật, bổn cung thích cái tính đánh thẳng về phía trước của Trang thị." - "Nay, bởi vì lời nói của Huệ phi, Hoàng thượng đã có chút bất mãn với nương nương. Nương nương hiện nay không ở bên người Hoàng thượng hầu hạ, nếu Hoàng thượng vì chuyện này mà sinh ra khúc mắc với người, thực sự là không tốt. Nương nương, chúng ta nên làm những gì bây giờ?" - "Nếu hiện tại đến trước mặt Hoàng thượng minh oan chẳng phải là đang nói cho Hoàng thượng biết chúng ta có nhãn tuyến?" Hoàng Quý phi lắc lắc đầu.
- "Vừa rồi mới vì thả người bên cạnh Hoàng thượng mà bị trách phạt, lúc này nếu lại khiến Hoàng thượng nghi ngờ, chỉ sợ bổn cung không chỉ bị cấm túc một năm." - "Nương nương nói đúng, là nô tỳ thiếu suy xét." Mặc Trúc cắn môi dưới, nói: - "Chỉ là, nô tỳ thật sự không cam lòng, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn Huệ phi tung tăng nhảy nhót cái gì cũng không làm sao?" - "Không vội, nếu hiện tại không chịu chút ủy khuất, Hoàng thượng sao có thể thương tiếc bổn cung?" Hoàng Quý phi nhìn đôi tay được bảo dưỡng của mình. Lúc trước, tay nàng luôn được chăm sóc cẩn thận, nay bởi vì lễ Phật nhiều quá, liền sai người bỏ qua vấn đề kia, ngay cả móng tay lâu ngày cũng chưa cắt. Bất quá không sao, sớm muộn cũng có một ngày nàng sẽ lấy lại hết thảy. Nếu Hứa Hoàng hậu có thể chịu đựng mười năm thất sủng, nàng tất nhiên cũng chịu được. Cũng chỉ có một năm mà thôi, rất nhanh rồi sẽ qua đi. Trong không khí bận rộn, sinh thần của Thái hậu nương nương cuối cùng cũng tới. Vô luận là dòng họ Hoàng thất, Vương công quý tộc, hay là triều thần mệnh phụ cũng đều tiến cung, vì Thái hậu chúc thọ. - "Nguyên tưởng rằng bồn cảnh năm trước đã vô cùng tốt, không nghĩ tới bồn cảnh năm nay lại càng tốt hơn so với năm trước. Hoàng hậu rốt cuộc là Hoàng hậu, năng lực cũng tốt hơn những phi tử bình thường." Long Khánh Trưởng Công chúa là đích nữ của Tiên nguyên Hoàng hậu, thuở nhỏ thân phận cao quý, nàng đối với nguyên đích vị, xưa nay vẫn duy trì bảo hộ. Lúc trước Chiêu Đức Đế khắp nơi coi trọng Hoàng Quý phi mà khinh thường Hứa Hoàng hậu, khiến cho Long Khánh Trưởng Công chúa rất bất mãn. May mà hiện tại, Chiêu Đức Đế rốt cuộc cũng biết chỗ tốt của nguyên đích. Dù thế nào, chính thất cũng sẽ không giống như bọn tiểu thiếp không biết điều, mưu kế hại đích nữ không nói, còn đi xếp người bên cạnh chủ tử! - "Long Khánh tỷ tỷ sợ là thân cận với Hoàng hậu nên mới nói thế. Muội muội ngược lại là cảm thấy bồn cảnh năm trước tốt hơn nhiều. Hoàng hậu bị bệnh nhiều năm như vậy, đã rất lâu không xử lý những cung yến như thế này. Theo muội muội thấy, Hoàng huynh vẫn nên để Hoàng Quý phi lo liệu những chuyện này." Xương Thái Trưởng Công chúa là thân sinh nữ nhi của đương kim Thái hậu, mà Thái hậu chính là kế hậu. Nguyên hậu đích nữ cùng kế hậu đích nữ, quan hệ đương nhiên rất vi diệu. Long Khánh Trưởng Công chúa cảm thấy nguyên đích là tôn quý nhất, cho dù là kế hậu đích nữ, ở trước mặt nguyên đích cũng thấp hơn một bậc. Mà Xương Thái Trưởng Công chúa thì cho rằng, mọi người đều là đích nữ, địa vị là như nhau, dựa vào cái gì ngươi ở khắp nơi đều tỏ ra tài trì hơn người? Bởi vậy, Xương Thái Trưởng Công chúa cùng Long Khánh Trưởng Công chúa luôn luôn không hợp. Xương Thái Trưởng Công chúa cùng Hứa Hoàng hậu và Hoàng Quý phi quan hệ bình bình, chẳng đứng về phía ai, cũng chẳng xem ai không vừa mắt. Nhưng Long Khánh Trưởng Công chúa nếu đã khen Hứa Hoàng hậu, nàng liền không nhịn được làm trái lại Long Khánh Trưởng Công chúa. Long Khánh Trưởng Công chúa nghiêm mặt nói. - "Hoàng hậu đã khỏi, tất nhiên những việc này nên để Hoàng hậu lo liệu. Há có chuyện có Hoàng hậu không cần lại đi dùng một Hoàng Quý phi? Trong nhà bình thường cũng không bao giờ để tiểu thiếp xử lý thọ yến của lão phu nhân, nếu truyền ra ngoài chính là không tôn trọng lão phu nhân." - "Long Khánh tỷ tỷ ăn nói tốt, muội muội nói không lại Long Khánh tỷ tỷ. Chỉ mong Long Khánh tỷ tỷ ở trong nhà không như vậy, bằng không tỷ phu như thế nào chịu được." - "Không nhọc Xương Thái Hoàng muội quan tâm." Đúng lúc này, nữ quan bên người Xương Thái Trưởng Công chúa hoảng hốt chạy vào. - "Chủ tử, thọ lễ người chuẩn bị cho Thái hậu nương nương bị đập nát rồi!" - "Cái gì? Đây là chuyện gì xảy ra!" Xương Thái Trưởng Công chúa giận tím mặt. - "Thọ lễ kia, là cung nữ của Hứa Hoàng hậu quản." - "Đi, đi tìm Hoàng hậu! Bổn cung cũng muốn xem xem, rốt cuộc là kẻ nào nhìn bổn Công chúa không vừa mắt, lại dám hủy thọ lễ bổn Công chúa vất vả tìm cho mẫu hậu!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]