Người thanh niên kia nhướng mí mắt: “Chỉ có mì chay thôi.”
Lan Giác liếc nhìn một lượt, thấy một cái sọt nông đặt trên bàn, bên trong rõ ràng còn bốn năm quả trứng gà.
“Cho thêm một quả trứng luộc nhé, luộc chín một chút.”
Thanh niên ờ một tiếng, có vẻ không thích cho thêm trứng vào nhưng cũng chẳng muốn nhiều lời.
Cả dãy bàn thấp trống không cho thấy việc buôn bán của quán mì này không được đắt khách cho lắm. Lan Giác chọn bừa một cái bàn ngồi xuống, trên bàn có một lọ giấm, một đĩa ớt, còn có một đĩa nhỏ đựng mấy tép tỏi ngâm đường.
Lan Giác nói: “Anh chủ là người vùng Tây Bắc à, ở đó ăn mì lúc nào cũng thêm giấm vào, ở Kinh Thành rất ít khi ăn như vậy.”
Người kia ừ một tiếng, rắc bột mì lên thớt: “Người huyện Nam Trì quận Tây Xuyên.”
Lan Giác cười nhẹ: “Huyện Nam Trì, chính là nơi sản xuất trà Đại Diệp ấy hả? Nghe nói trà ấy đun trong sữa bò rồi thêm ít muối vào là ngon nhất, trước đây một số người Hồ rất thích cách uống như vậy đấy.”
Thanh niên kia cầm lấy cái chày cúi đầu cán bột, lạnh nhạt đáp: “Chỗ đó mùa đông rất lạnh, gió còn rắn hơn dao, uống loại trà Hồ đó có thể chống rét. Lúc lạnh nhất, còn phải thêm vài giọt rượu vào nữa.”
Lan Giác nói: “Đúng, rượu miền Tây mạnh lắm, không giống như rượu Kinh Thành chỉ được cái thơm thôi”.
Người kia không tiếp lời, cứ cúi đầu cắt mì, tiếng dao chạm xuống bàn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543743/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.