Lan Giác đứng sững hồi lâu rồi mới mở miệng hỏi: “Sao huynh biết tôi nhìn thấy huynh?” 
Trương Bình đáp: “Lan đại nhân nhìn thấy tôi thì tôi cũng nhìn thấy ngài thôi.” 
Lan Giác lại hỏi: “Làm sao huynh đoán ra được tôi là ai?” 
Trương Bình đáp: “Gần đây Lan đại nhân bị tố cáo, không dám nhận lễ lạt nữa. Ngài mặc thường phục từ Lan phủ đi ra, lại chẳng giống với gia đinh tổng quản.” 
Lan Giác đơ người một lúc, không biết sao tự nhiên lại thấy buồn cười: “Vậy ra ngày đó huynh đã đoán ra được tôi là ai, sao không nói luôn với tôi đi.” 
Trương Bình rủ mắt: “Thì cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, chỉ là tí tiền lẻ, là nợ nần giữa tôi với đánh lính gác, chẳng liên quan đến Lan đại nhân. Hơn nữa, nếu như tôi nói chuyện này với ngài, bọn họ sẽ ôm hận rồi gây chuyện với tôi, tôi chỉ buôn bán nhỏ mà thôi.” 
Lan Giác nhướng mày, nhất thời không biết nên nói gì. 
Trương Bình đặt hót rác xuống, rồi lại đi đến bàn, nhặt ra tám đồng từ trên bàn: “Mì ba đồng, tô sáu đồng nhưng cũ rồi lấy năm đồng thôi.” 
Ngón tay khẳng khiu, thanh âm ngay thẳng. 
Lan Giác nhìn hắn bỏ tiền vào túi áo, nói: “Lúc tôi mới đến, huynh chỉ tính bán mì chay, chính là vì nghĩ tôi sẽ không ăn mì của huynh hả?” 
Trương Bình không trả lời, lấy khăn lau sạch bàn. 
Lan Giác khoanh tay đứng bên cạnh, không khỏi nghĩ chuyện này thật giống như chuyện cười, nhưng lại gặp được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543741/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.