Lan Giác nheo mắt nói: “Vương đại nhân càng nói Lan mỗ càng nghe không hiểu.”
Vương Nghiên khẽ đáp lại: “Bội Chi đừng bực, tôi chỉ đùa thôi mà.”
Lan Giác ung dung nói: “Nếu như Mặc Văn huynh biết được chuyện gì đấy chưa được ghi lại trong điển sách triều đình thì Lan mỗ thật cảm kích không thôi.”
Vương Nghiên vỗ tay: “Thái độ thẳng thắn này mới đúng là Bội Chi chứ. Trong số những người tôi quen, có lẽ có một hai người biết. Đợi tôi đi nghe ngóng cái đã.” Thần sắc lại đột nhiên thay đổi, “Đúng rồi Bội Chi, huynh có nghe thấy động tĩnh gì bên phía Đặng Tự không?”
Lan Giác đáp: “Vương đại nhân, thứ làm quan ngó trước trông sau như Lan mỗ đây, nếu cả đời này có thể không dính tới Đại Lý tự thì đã muốn đốt nhang cảm tạ trời đất lắm rồi. Đâu ra lại dám tìm hiểu hành tung của Đặng đại nhân? Làm cầu nối liên hệ mật thiết giữa quý bộ và Đại lý tự?”
Vương Nghiên đáp: “Là do tôi hồ đồ, chỉ hỏi vu vơ vậy thôi.” Rồi không nói nhiều, tiếp tục cùng Lan Giác thong thả bước đi, để mặc những giọt mưa thấm ướt quan bào.
Mưa nhỏ vẫn có thể làm ướt y phục, chức quan cỏn con sao lại không thể tạo nên sóng lớn? Huyện Nghi Bình, đúng là nơi tạo ra nhân vật.
Trương Bình trở về huyện, Thiệu Tri huyện đối với việc hắn mấy ngày này không đến nha môn ứng mão chỉ giả vờ như không biết, không nghe không hỏi, nhưng đồng liêu trong nha lại có vài người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543662/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.