Trưa mùng một, Lan Giác dự xong ngự yến thì xuất cung, hai mắt nhoè mờ, hai chân mỏi nhừ. May mà lần này mọi thứ đều viên mãn. Trong buổi ngự yến, lúc Vĩnh Tuyên đế nói “Cung ái khanh và các ái khanh còn lại của Lễ bộ đã cực khổ rồi”, nói đến hai chữ “còn lại” ánh mắt lại rơi xuống người y.
Lan Giác cũng ở phía sau theo Cung Thượng thư tạ ơn, khiêm nhường không tranh, những lời tán dương công lao vô hạn đều dành cho Cung Thượng thư, trong lòng của Cung Thượng thư cũng cảm động vô cùng.
Sau khi rời khỏi tiệc, chúng Vương và một vài cựu thần vẫn còn nói chuyện với Cung Thượng thư, vì thế Lan Giác đi trước một bước, nhìn thấy xa xa phía trước Vương Nghiên đang đối mặt chắp tay với Phùng Thai, hình như đôi bên đang chúc nhau tân xuân như ý. Cho đến khi Lan Giác đi đến gần bên, cả hai người họ vẫn đang cười cười nói nói.
Lan Giác cũng cùng Phùng Thai chúc qua lại mấy câu, đợi Phùng Thai đi rồi mới cười nói: “Xem ra thâm tình giữa Hình bộ và Kinh triệu phủ cũng đổi thay khi năm mới đến nhỉ.”
Vương Nghiên nhếch mép: “Cái lão Phùng này ấy lúc nói mấy lời này với ta không biết trong lòng đã đốt cho ta mấy xấp giấy rồi ấy. Nếu không có bản bộ viện, dưới trướng ông ta há lại có thể tăng thêm một tên tốt sao? Không cảm ơn ta thì thôi. Đúng rồi, Bội Chi huynh vẫn chưa biết gì à?”
Lan Giác khẽ nhướng mày.
Vương Nghiên nói: “Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543606/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.