Lúc Lan Giác tỉnh dậy thì trời đã tối. Gia nhân đến báo đã đón Lan Huy về, Trương Bình cũng đã đến.
Lan Giác bước ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc đó Lan Huy bổ nhào đến kêu cha ơi. Lan Giác bế nó ngồi lên đùi mình, nhưng Lan Huy cứ vùng vẫy tỏ ý không vui. Lúc trước khi nó còn ở nhà Vương Nghiên thường bị con của Vương Nghiên cười cợt, bảo rằng “Cậu không ngồi trên đùi cha mình mà khóc lóc sụt sịt cả ngày đâu nhỉ?”. Bây giờ nó đã thêm một tuổi, càng ra dáng người lớn hơn rồi, rõ ràng không thích hợp với việc ngồi trên đùi cha mình thế này nữa.
Lan Giác xoa đầu nó nói: “Tết năm nào cha cũng không thể cùng đón giao thừa với con, thật sự có lỗi với con quá.”
Lan Huy ưỡn ngực, nói đầy chững chạc: “Phụ thân nên lấy công việc làm trọng. Cho dù con một mình ở nhà, phụ thân ở trong cung, nhưng đồng tâm đồng niệm cũng xem như cùng đón giao thừa rồi.”
Lan Giác cười bảo: “Nói hay quá nhỉ, xem ra mấy ngày nay con học được khối điều từ cửu cửu và biểu ca rồi.”
Lan Huy không thấy Lan Giác vui mừng nhìn nó nói “Lời con ta nói đúng lắm” thì có chút thất vọng, rồi chỉ dạ một tiếng.
Lan Giác lại hỏi: “Ở nhà ngoại công ăn có ngon không? Đồng biểu ca có dẫn con đi chơi không? Cửu cửu, cửu mẫu có lì xì cho con không?”
Vẫn chỉ là những câu hỏi dành cho trẻ con, Lan Huy miễn cưỡng đáp lại: “Ngon lắm, có lì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543604/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.