Rời khỏi Diêu phủ đã là canh tư. Trương Bình nhìn thấy tiệm cơm bên đường sáng đèn, bèn dừng ngựa: “Ăn ở đây rồi về nhé?”
Đám người đi theo kỳ thực đã đói mốc meo rồi. Người của Diêu phủ đang trong cơn đau buồn, cộng thêm không đủ người, tiếp đón sơ suất, ở chỗ họ đến nửa đêm mà đến chén trà nóng cũng không uống được mấy ngụm.
Thư lại hình phòng Miêu Phiếm lập tức nói: “Đến cơm tối có lẽ đại nhân vẫn chưa dùng nhỉ, đám ty chức sơ sót rồi.”
Trương Bình nhìn mọi người: “Mọi người đói không?”
Bộ đầu Đồ Mạnh cười đáp: “Không giấu đại nhân, quả thực ty chức hơi đói rồi ạ, tạ đại nhân thông cảm!”
Tạ Phú ngồi trên ngựa ngoảnh mặt làm thinh. Kỳ thực, trở về nha môn ăn cũng không khác gì. Ăn uống bên đường thật không hợp lễ gì cả. Nhưng mà, làm màu rồi thì phải làm cho trọn chứ.
Có thể thấy lúc ở Diêu phủ, vị Trương đại nhân này không phải là một tên ngốc. Nói không chừng hắn ta là đang thông cảm cho đầu bếp của nha môn?
Ay, …sự rối rắm của thế gian có liên quan gì đến ta của giờ phút này? Thôi, thôi, không nghĩ nhiều nữa.
Tạ Phú đứng rách riêng, thản nhiên phun ra câu mấu chốt: “Đại nhân, vậy thì ăn ở đây đi.”
Mọi người đều xuống ngựa, cùng tiến vào tiệm cơm nhỏ kia.
Đám tiểu nhị của tiệm nhìn thấy hầu như tất cả gương mặt của huyện nha đều người trước kẻ sau bước vào thì còn tưởng bản thân bị hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543575/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.