Lan Giác đi đến bên cạnh đình, con trai của Vân thái sư đứng dậy lui sang một bên. Lan Giác hành lễ với Hoài vương và Dực vương.
“Hồi bẩm vương gia, thần nghỉ phép về quê, quét dọn mộ phần gia đình, tình cờ đi ngang qua đây.”
“Ồ, vậy tiểu vương đúng thật là có duyên với Lan Thị lang rồi.” Hoài vương nhìn chăm chú Lan Giác, “Lan Thị lang nghỉ phép, tiểu vương lại không biết đấy. Mấy ngày không nhìn thấy Lan khanh ở trong triều, lúc thì khó chịu, lúc lại cô đơn.”
Lan Giác khuỵ hai gối xuống: “Thần đáng chết, không dám nhận lời này của vương gia.”
Hoài Vương đứng dậy: “Ai ya, Lan Thị lang, mau mau đứng dậy, giờ này chỗ này rồi trước mặt tiểu vương sao lại khách sáo như vậy.” Lan Giác vẫn chưa đứng dậy thì hai tay của Hoài vương đã đỡ lấy hai cánh tay của y.
Tim của Lan Giác khẽ ngừng lại. Tay của Hoài vương cầm lấy tay y một lát rồi mới buông ra, ôn tồn nói: “Nếu Lan Thị lang không vội lên đường, có muốn cùng tiểu vương đây ngồi trong đình này nói chuyện một lát?”
Lan Giác lại cung kính hành lễ lần nữa: “Thần tạ ơn vương gia cất nhắc.”
Vào trong đình rồi. Con trai của Vân thái phó hành lễ với Lan Giác. Hoài vương ngồi xuống trước, đợi Lan Giác ngồi xuống ghế dưới Hoài vương mới lại nói: “Sao Vân Dục lại đứng vậy, mau ngồi. Sao đột nhiên lại khách sáo hết thế. Tiểu vương cũng không phải là người khuôn phép gì đâu.”
Dực vương cười nói: “Lời hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543569/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.