Dực vương cũng đến trước mặt Đại vương, thì thầm một hồi bên tai Đại vương rồi nhét vào tay nó một cái túi nhỏ có vẻ khá nặng.
Đại vương cụp mí mắt, cất cái túi đi.
Con trai của Vân Thái sư cũng tiến đến hành lễ với Đại vương, Đại vương đanh giọng nói: “Ta giờ đã là thứ dân, không cần làm thế này.”
Vân Dục đáp: “Trong lòng Vân Dục, mãi mãi vẫn phải hành lễ.”
Đại vương nhìn nhìn y ta rồi không nói gì.
Hoài vương lại vỗ lên vai Đại vương: “Đi đường cẩn thận.” Tiếp đó lại nhíu mày lướt mắt qua đám tiểu lại của Tông chính phủ và nội hoạn, “Sao thế, muốn cùng đi đến cái thôn quê kia luôn à?”
Tiểu lại vội vã đáp: “Không phải, không phải ạ, hồi bẩm vạn tuế, ra khỏi thành mười dặm là phải đi bộ. Sẽ đổi sang xe ngựa ở đình này ạ.”
Hoài vương khẽ gật đầu.
Đại vương ngạo nghễ nói: “Có đi bộ cũng chẳng sao.”
Hoài vương nói: “Đừng có cố quá, mệt tới mức què quặt giống thúc luôn đấy, sau này có hối hận thì cũng muộn rồi. Trên đời này tại sao lại có xe, chính là để đi bộ ít lại đó. Con không ngồi, chẳng phải là phụ lòng những người đã sáng tạo ra cái xe sao?”
Đại vương cụp mắt, vâng một tiếng.
Cuối cùng thì Hoài vương, Dực vương và Đại vương cũng nói chuyện xong. Trước lúc lên đường, Hoài vương rảo mắt sang đám tiểu lại Tông chính phủ và hoạn quan mà nói: “Cô cũng không nói nhiều nữa, trên đường đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543568/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.