Lòng bàn tay đang cầm tờ giấy của Tạ Phú đổ đầy mồ hôi.
Chuyện lớn rồi.
Lời của tên họ Trương quả không sai. Lừa gạt không báo, để thái hậu dâng hương trên mảnh đất bị nguyền rủa tuyệt hậu vĩnh viễn không thể xoay mình đổi thế, vấn thành tội nguyền rủa vận mệnh quốc gia, giết cả chín họ cũng không tính là oan uổng. So tính thiệt hơn, thì việc gánh cái tội ngộ tín yêu tà, giấu giếm mê hoặc chúng sinh, rồi thì vài người rơi đầu, mấy kẻ mất chức quan, đi đày, thực tình vẫn còn nhân từ chán.
Bàn tay Tạ Phú khẽ run lên.
Liễu Đồng Ỷ nói: “Tôi xin nhiều lời vài câu, chuyện phong thủy suy cho cùng cũng chỉ là một kiểu kiến giải. Nếu nhắc đến trong quan văn báo lên trên thì cũng không ổn. Việc Trương huynh phong tỏa núi đào cây là cực kỳ đúng đắn. Được thì cứ bí mật lên núi, sau khi bật cây, nắm trong tay chứng cứ xác thực có liên quan đến vụ án rồi hãy bẩm báo giải thích, có bằng chứng xác thực thì càng chắc chắn hơn.”
Tạ Phú không kìm được ngẩng đầu lên nhìn y, kỳ thực Liễu Đồng Ỷ là đang ngầm ra hiệu, đừng nhắc đến chuyện phong thủy, cứ báo lên là quan tài đào ra được có liên quan đến án mạng.
Đã nhiều năm như vậy mà không ai nhận ra, nếu mấy con người hiện có mặt trong phòng này không nói ra, cứ thế giếm đi, thì việc hóa to thành nhỏ là hoàn toàn có thể.
Tạ Phú không khỏi nhìn Liễu Đồng Ỷ đầy cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543561/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.