Chương trước
Chương sau
Tạ Phú dẫn theo bộ khoái báo tin đi thẳng đến chuồng ngựa, đụng phải Liễu Đồng Ỷ đang dắt ngựa rời đi.

Liễu Đồng Ỷ chắp tay khẽ cười với ông: “Phiền Tạ đại nhân nói với Trương huynh một tiếng, giờ tôi sẽ về thẳng luôn, không nói lời từ biệt với huynh ấy được rồi.”

Tạ Phú trả lễ nói: “Đương lúc bản huyện có việc gấp phải ra ngoài, sợ rằng phải mất khá lâu với có thể giúp công tử chuyển lời được.” Ánh mắt quét qua tay nải trên yên ngựa của Liễu Đồng Ỷ, ông ngẩn ra, “Túc hạ là người của Đại lý tự?”

Trên tay nải ở yên ngựa không có bất kỳ hoa văn nào, nhưng miệng túi có hai đường ngang, với cả loại da mềm dùng để làm túi là loại Đại lý tự ưa dùng. Đại lý tự khanh Đặng Tự xuất thân từ quân doanh, trước đây từng ở biên cương, rất thích dùng túi da kiểu Hồ, sau khi chấp chưởng Đại lý tự thì đã xin để Đại lý tự được chuyên dùng loại túi này, các ty bộ trong triều đều dùng loại túi vải đặc chế của riêng các bộ.

Liễu Đồng Ỷ nói: “Tại hạ bất tài, tại hạ chỉ là một quan viên nhàn hạ trong Đại lý tự, chỉ là lần này đến tìm Trương huynh là do có việc riêng, không phải công vụ.”

Tạ Phú nhớ lại mấy chuyện lúc nãy như Trương Bình kéo Liễu Đồng Ỷ đi tìm Vô Muội thảo luận chuyện vụ án. Hóa ra là vậy, còn nói sao mà một công tử bột của chốn kinh thành lại lao vô chuyện án mạng, hóa ra là Đại lý tự.

Ông không kiềm được cẩn trọng thăm dò: “Phủ Doãn đại nhân cùng Hình bộ Thị lang đại nhân vì vụ án này mà giờ đều đang ở Diêu phủ cả, mới nãy còn cho rằng vụ án này cũng đã kinh động đến Đại lý tự rồi chứ. Đã khiến túc hạ chê cười rồi.”

Liễu Đồng Ỷ cũng khẽ cười: “Tại hạ trong Đại lý tự chỉ là một sai dịch bé nhỏ, vẫn chưa có tư cách tra án độc lập. Chỉ là trùng hợp biết mấy manh mối, thế là đến nói cho Trương huynh thôi. Đúng rồi, đại nhân có thể đem chuyện Phủ Doãn đại nhân và Thị lang đại nhân vì vụ án này mà lao tâm khổ tứ báo lại cho người trong cung đã đến đây không?”

Tạ Phú lại ngẩn người.

Liễu Đồng Ỷ nói: “Chỉ là tại hạ nhiều chuyện, nghĩ lại thì vụ án này quan trọng như vậy, người bên thái hậu nương nương có thể châm chước chăng.” Rồi lại chắp tay, “Tạ đại nhân thứ lỗi.” Sau đó lại nói lời tạm biệt với Tạ Phú rồi rời đi.

Tạ Phú chau mày đứng nguyên tại chỗ, bộ khoái dắt hai con ngựa đi đến, Tạ Phú vội vàng nói: “Bổn huyện sẽ đi một mình đến Diêu phủ, ngươi ở lại đây, có chuyện ta muốn căn dặn ngươi làm.” Rồi kêu tên bộ khoái đó xích lại gần, rỉ tai hắn vài câu.

Xe ngựa chạy như bay về phía núi Thọ Niệm. Trong khoang xe, Trương Bình xem công văn, Lưu chủ bộ nhìn Trương Bình, Vô Muội lặng lẽ ngồi bên cạnh niệm kinh.

Vô Muội vốn tính nhân cơ hội Trương Bình rời đi sẽ để lại một tờ giấy rồi cứ thế nhẹ nhàng ra đi, không ngờ Trương Bình gọi hai tiểu nha dịch, bảo vụ án này vẫn cần đến sự giúp đỡ của y, “mời” y cùng đi lên núi.

Bắp chân Vô Muội cứ bị chuột rút, liên tục xin thứ tội, Trương Bình vái chào y thật thấp, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu vụ này không có Vô sư huynh, có thể sẽ không cách nào phá được, mong sư huynh giúp đỡ.”

Vô Muội chỉ hận bản thân lòng dạ quá mềm yếu, nhớ lại thì tốt xấu gì Trương Bình cũng là một huyện lệnh, trước mặt thuộc hạ lại hành lễ lớn thế này, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, sao có thể không giữ thể diện cho đệ ấy chứ?

Nhưng mà, giữ thể diện cho Trương Bình rồi, thì cái đầu của mình xác định là treo ở lưng quần rồi.

Vô Muội chỉ có thể niệm cho mình thêm hai bài kinh nữa.

Linh Bửu Thiên Tôn, an ủy thân hình. Đệ tử hồn phách, ngũ tạng huyền minh. Thanh long bạch hổ, đội trượng phân vân. Chu tước huyền vũ; Thị vệ thân hình… Đệ tử bụi trần tội lỗi trùng trùng, vẫn đương ở nhân gian ngoan ngoãn tu hành ạ.

Trương Bình nhìn chằm chằm công văn trong tay, nhưng vẫn không nhịn được mà xao lãng trong chốc lát.

Vụ án này lại xuất hiện quá nhiều đầu mối, hắn cần phải sắp xếp lại đâu đó rõ ràng đã.

Công văn tuy rất gấp nhưng thật ra hắn lại lo nghĩ đến vụ án nhiều hơn.

Trương Bình không nén nỗi mà nghĩ rằng, bản thân liệu có phải không thích hợp để làm tri huyện hay không?

Ngay lập tức không cho suy nghĩ vớ vẩn nay kéo dài, Trương Bình lập tức tập trung tư tưởng, tập trung tinh thần chú tâm vao công văn trong tay.

Hắn cẩn thận kiểm tra văn thư về công trình dẫn kênh lấy nước, phê chuẩn tu, công văn cấp muối chỉ mới xem được vài trang, đã đến núi Thọ Niệm rồi.

Bách tính đều cho rằng sở dĩ phong núi là do chuyện thái hậu nương nương dâng hương, họ đều cảm thấy miếu Mụ Mụ linh nghiệm thì bản huyện được nở mày nở mặt nên không ai oán trách gì. Chỉ tập trung dưới chân núi một lúc ngó đầu nhìn lên hóng chuyện náo nhiệt.

Một bộ khoái đến báo, phía trước đã nhận được dụ lệnh của Trương tri huyện từ nha dịch truyền tin, chỉ giải tán đám người tạp vụ, còn đạo nhân đang quét dọn điện phủ trong Từ Thọ Quán thì vẫn không mảy may hay biết gì về vụ động thổ đang sắp diễn ra cả.

Trương Bình gật gật đầu, xuống xe ở chỗ thềm đá nơi chân núi. Lưu chủ bộ nói: “Nếu đại nhân đương vội thì cứ ngồi xe lên thẳng núi là được rồi ạ.”

Trương Bình kêu người dắt hai con ngựa đến, chắp tay nói với Vô Muội, “Mời sư huynh nhìn qua xung quanh.”

Vô Muội vội đáp lại: “A Bình, đệ đừng khách sáo như vậy chứ, cứ yên tâm đi, tuy sư huynh không hiểu biết nhiều nhưng nhất định sẽ xem xét thật kỹ.”

Lưu chủ bộ quay trở lại huyện để giao đám công văn mà Trương Bình đã phê xong, Trương Bình cùng Vô Muội cưỡi ngựa dọc theo đường xe chạy đi lên núi, xung quanh có vài bộ khoái tháp tùng theo sau.

Đường xe chạy không lên thẳng hay xuống thẳng một mạch như thềm đá chỗ đường bộ mà uốn lượn ôm lấy dáng núi, thế nên càng có thể nhìn thấy được nhiều phong cảnh hơn, nhìn rõ được cả đồng ruộng vùng trũng tứ phía xung quanh ngọn núi này. Vô Muội không kiềm được lên tiếng: “Ngọn núi này thực sự quá biệt lập, hơn nữa dáng núi lại là gò đất tròn.”

Dựa núi kề sông, vốn là đất phong thủy rất lành, nhiều đế vương khi xây lăng mộ đều dùng thân núi làm lăng, nhưng với núi sửa mồ xây lăng thì chú trọng nhất là hình dáng núi. Thân núi thanh thoát vươn cao nối liền, đỉnh hai bên sườn trái phải như bức bình phong, là nơi vô cùng chắc chắn. Thế nhưng ngọn núi này lại như một cái bánh bao ngồi chồm hổm chính giữa cái đĩa to đặt trên mặt bàn vậy, nước sông từ bên sườn mà chảy qua còn phá khí xuyên nguyên, đến cả cái dĩa đựng bánh bao cũng nổ bùm tạo ra một vết nứt, thật là…

Vô Muội lắc đầu liên hồi.

Mấy bộ khoái nhìn chăm chăm cái gáy lắc qua lắc lại của y mà trong lòng cũng rung rinh theo.

Khi đã đến đỉnh núi rồi, Đồ bộ đầu dẫn theo mấy bộ khoái bước ra nghênh đón: “Đại nhân, ty chức vẫn luôn canh chừng ở đây. Ngài có muốn đạo nhân trong quán tránh đi trước không ạ?”

Trương Bình tỏ ý không cần, lập tức đi về phía cây liễu to. Đạo sỹ đang quét dọn trước cửa Từ Thọ quán ngay khoảnh khắc Trương Bình và Vô Muội xuất hiện đã nhạy bén chú ý đến họ. Vô Muội cũng cảm nhận được tia nhìn từ xa phóng tới đậu ngay trên người mình, lập tức khép hờ hai mắt bày ra điệu bộ bấm ngón tay, làm tư thế của cao nhân.

Vừa mới đi tới thạch bích nơi có khắc thần tích của Từ Thọ Mụ Mụ thì một đạo nhân râu dài với hai tiểu đạo vây quanh đã vội vã bước ra từ đại môn của Từ Thọ quán, đi về hướng này.

Đạo nhân râu dài vái chào Trương Bình, nói: “Tri huyện đại nhân, bần đạo Tịnh Thanh, trụ trì của Từ Thọ quán, cúi chào ngài.”

Trương Bình đã hỏi được rằng, trước đây ở Từ Thọ quán chỉ có hai ba đạo sỹ phụ trách hương khói, đều tu tại gia cả, đêm đến không ở trong quán, chỉ là hàng ngày đến quét dọn, bán hương nến, đoán mệnh cho người ta. Trụ trì và những đạo sỹ khác trong quán đều là mời đến sau khi Tạ Phú cho trùng tu lại Từ Thọ quán. Tạ Phú cũng không bạc đãi mấy đạo sỹ tu tại gia trước kia, một vị quản lý việc phát linh lộ buổi sớm, còn một vị thì có một cửa tiệm nhỏ trên đỉnh núi, đoán chữ tính mệnh bán hương nến cho người ta, còn vị lớn tuổi nhất thì quản lý chỗ linh tuyền nơi lưng chừng núi kia, đều mập mạp hồng hào hơn hẳn so với trước đây.

Trương Bình quan sát Tịnh Thanh một lúc, người kia tuổi chừng ngũ tuần, tướng mạo có chút xuất trần, hai tiểu đạo sỹ phía sau cũng vô cùng thanh tú. Điều này càng làm nổi rõ việc Vô Muội rất giống một tên giết lợn lén trộm đạo bào mà mặc lên người. Tiểu bộ khoái nói với Trương Bình mấy lời này tiết lộ chút ý tứ, năm đó lúc Tạ Phú mời mấy đạo sỹ này đến, đều gặp qua trước từng vị một nên mỗi vị đạo trưởng trong đạo quán tuyệt đối đều là niềm tự hào của Từ Thọ quán.

Thanh Tịnh trụ trì và Trương Bình sau khi hành lễ xong xuôi thì chắp tay nói với Vô Muội: “Vị đạo hữu này, hữu lễ rồi.”

Vô Muội vội vàng trả lễ, Đồ bộ đầu nói: “Hôm nay Tri huyện đại nhân đến đây là vì chuyện thái hậu cầu phúc. Cây liễu già cạnh bên quán nghe nói có chút vướng víu nên phải hạ bỏ.”

Tịnh Thanh nhìn Vô Muội một cái liền cụp mắt đáp: “Vậy mời Tri huyện đại nhân và Đồ đại nhân. Bần đạo không ở đây quấy rầy làm nhỡ việc nữa.” Lại vái một cái rồi lui đi.

Đồ bộ đầu kêu mấy bộ khoái lấy xẻng, thuổng rồi túa về phía cây liễu già, mấy đạo sỹ trước cửa và bên trong cửa của Từ Thọ quán đều cúi đầu quét dọn, có vài người ngoái nhìn về phía này, ánh mắt tựa như chỉ là sự hiếu kỳ đơn thuần mà thôi.

Đến bên cạnh cây, Đồ bộ đầu lại chắp tay với Trương Bình: “Đại nhân, giờ chúng ta đào thẳng xuống chỗ rễ rồi đẩy lên hay cưa cây trước rồi mới kéo rễ lên?”

Trương Bình im lặng suy tính cái cây trước mặt một lát, kích cỡ thân cây cỡ hai người mới ôm hết, trên những cành cây dài trút xuống phủ đầy lá xanh mơn mởn, nhẹ nhàng đong đưa giữa làn gió hiu hiu của ngày xuân.

Trời xanh mây nhàn, liễu biếc núi xanh, quả là cảnh đẹp của thế gian.

Trương Bình nghiêng người sang hướng Vô Muội: “Trên người sư huynh có hương nến không?”

Vô Muội ngẩn ra, sau đó lập tức nói: “Có” rồi lấy ra một bó nhang và đồ đánh lửa trong túi đeo bên hôn người. Đồ bộ đầu cùng các bộ khoái nha dịch lùi về bên cạnh, để trống chỗ phía trước cây. Vô Muội đào đất thắp hương, lại lấy từ trong túi của mình ra một xấp bùa, đốt thành than, miệng lầm rầm tụng niệm. Trương Bình vái cây liễu một cái thật thấp.

Hắn không tin quỷ thần, nhưng mộ phần và quan tài là chốn về cuối cùng của một con người. Nếu thế gian thanh bạch sạch sẽ, vốn sẽ không bị ai quấy nhiễu.

Đồ bộ đầu và các bộ khoái có chút khó hiểu, có vài kẻ đã ít nhiều biết được chút chân tướng, gặp phải cảnh tượng này không biết tại sao đều cảm thấy cơn gió nhẹ bỗng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bất giác cũng vái lạy cái cây to giống như Trương Bình.

Vô Muội lại móc ra một bình rượu, bước đi theo bộ pháp, lẩm bẩm gì đó trong miệng, đi vòng quanh đám hương khói vừa mới thắp lên. Lại rót rượu trong bình thành một vòng tròn quanh chỗ cắm nhang đốt giấy, rồi lại đảo về chỗ đối diện với cái cây to, gom bình rượu lại, lấy ra một cái chuông đồng, rung cái chuông leng keng, niệm hát nhảy múa một hồi mới thu thế về, lấy ra một cái túi nhỏ, ngắt một chút bột phấn màu đỏ ở bên trong, men theo vết rượu đã rải xuống lúc nãy mà rắc đều.

Nhang cắm trong đất đã cháy hết, tro bụi của lá bùa hỏa táng đã bị gió cuốn bay tứ tung, chỉ lưu lại chút tàn tro màu xám trắng.

Đồ bộ đầu nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi: “Đại nhân, đã có thể bứng cây được chưa ạ?”

Trương Bình lắc lắc đầu, chỉ chỗ bao quanh nơi cắm nhang đốt bùa có vòng tròn đỏ: “Đào chỗ này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.