Kinh Triệu phủ doãn cao hơn Tri phủ địa phương nửa bậc, cấp bậc là tòng tam phẩm bằng với Thị lang Hình bộ. Nhưng Kinh Triệu phủ doãn là chính một phủ, còn Thị lang Hình bộ lại chỉ là chức phó, vì vậy đều ngồi ở ghế đầu tại đây, Phùng Thai ngồi bên trái, Vương Nghiên ngồi bên phải.
Phùng Thai mặt mày lạnh tanh, còn Vương Nghiên thì lại cười tủm tỉm. Tạ Phú đi vào phòng chào hỏi, Phùng Thai lạnh lùng nói: “Đêm qua các người đến Diêu phủ, mà không cả phát hiện ra trong phủ có người khác, lại còn có người ở đây trông chừng, đến khi bản phủ tới mới phát hiện có kẻ khác. Làm ăn kiểu đấy mà cũng đòi điều tra vụ án, có xứng với mũ mão trên đầu hay không? Lần trước là do ngươi sơ sẩy, suýt nữa thành sai lầm lớn. May nhờ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, chỉ giáng ngươi xuống chức Huyện thừa, không ngờ còn chưa thấm giáo huấn nhỉ?!”.
Tạ Phú quỳ xuống đất xưng tội. Vương Nghiên nói: “Lão Phùng ơi, đây cũng không phải lỗi của bọn họ. Tối qua ta tới nơi này sợ quấy rối việc điều tra của các người nên vẫn nán lại phòng chờ ở hậu viện thôi, họ có nhìn thấy đâu mà”, rồi lại nói với Tạ Phú: “Mau dậy đi, đứng lên nào”.
Phùng Thai nói: “Đã đi điều tra thì phải kiểm tra từng tí một, không được bỏ sót khoảnh vuông nào, đây là bọn họ thất trách”.
Vương Nghiên lại cười nói: “Lúc đó tối lửa tắt đèn, đêm hôm khuya khoắt rồi, có kiểm tra từng tí một cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-cong-an/2543553/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.