Địch Nhân Kiệt bị xe ngựa xóc đến tỉnh.
Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang được bọc trong một cái chăn dày, nằm tựa vào một người. Nghiêng đầu nhìn thử, là Nguyên Phương, cũng đang dựa vào thành xe ngủ gật.
Địch Nhân Kiệt cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện y phục ướt nước mưa của mình đã được thay. Đầu hỗn loạn, có chút đau.
Có lẽ khi thức dậy cựa quậy hơi mạnh đã đánh thức Nguyên Phương bên cạnh, cậu mơ hồ mở mắt nhìn chung quanh một chút, rồi nhìn tới Địch Nhân Kiệt nằm trên người mình.
“Huynh đã tỉnh?” – Vương Nguyên Phương xoa xoa hai mắt, hỏi.
“Ừm… Ta… làm sao vậy?…” – Địch Nhân Kiệt mơ hồ đáp.
“Huynh đứng lâu quá làm thân thể khó chịu được, lại mắc mưa nên hơi sốt thôi” – thanh âm của Nguyên Phương nghe không có chút tinh thần nào. Địch Nhân Kiệt sửng sốt – “Ta ngủ từ lúc nào? Đã bao lâu rồi?”
“Huynh không sao cả, ngủ không lâu đâu, bây giờ là buổi tối, chúng ta đang đi Tịnh Châu” – Nguyên Phương vẫn nhàn nhạt trả lời, nói xong vươn tay xoa xoa trán Địch Nhân Kiệt – “Ừm, hạ sốt rồi.”
Địch Nhân Kiệt có chút phản ứng không kịp, Nguyên Phương lại hỏi: “Thân thể huynh từ khi nào mà yếu ớt vậy, dính chút mưa đã ngã bệnh.”
Là tại vì từ khi biết huynh còn sống ta chẳng nghỉ ngơi đàng hoàng được…
Địch Nhân Kiệt không nói ra mấy lời này, cũng không muốn nói.
Thấy Nguyên Phương sờ trán mình xong rồi cũng không để ý mình nữa, Địch Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-vu-mua-phu-truong-an/1953981/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.