Thời tiết thành Trường An vẫn vậy, không thấy khá hơn. Hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể trút mưa to.
Địch Nhân Kiệt đứng ngoài cửa thành, phía sau là Nhị Bảo cùng xe ngựa.
“Thiếu gia… đã qua giờ ngọ rồi, Vương công tử…”
Nhị Bảo có chút do dự mở miệng, Địch Nhân Kiệt cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía cổng thành. Bộ dạng cà lơ phất phơ bình thường cũng biến mất không dấu vết.
Thiếu gia từ khi trời còn chưa sáng hẳn đã đến đây đứng chờ. Cho đến bây giờ đã qua giờ ngọ, vẫn đứng lặng như cũ, mắt nhìn cổng thành, Nhị Bảo cảm thấy nếu thiếu gia còn tiếp tục đứng như vậy sẽ thành một tảng đá.
“Huynh ấy sẽ đến.”
Nhị Bảo đã hỏi vô số lần, đáp án đều như nhau, không thay đổi chút nào.
Nguyên Phương sẽ đến.
Địch Nhân Kiệt tin chắc như vậy.
Không có lý do gì, cũng không vì cái gì. Đại khái là trực giác. Địch Nhân Kiệt nghĩ. Dùng trực giác để phán đoán một sự kiện, vốn là tối kỵ của điều tra phá án, nhưng với hắn mà nói, không có gì quan trọng. Sau giờ ngọ, thời tiết càng có vẻ xấu đi. Gió nặng nề thổi qua, mang theo hơi lạnh đầu xuân nhè nhẹ. Địch Nhân Kiệt vẫn như cũ đứng ở cổng thành, một chút ý muốn rời đi cũng không có.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Nhị Bảo dựa người trên xe ngựa bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Địch Nhân Kiệt cảm giác mình đang đấu một trận.
Có lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-vu-mua-phu-truong-an/1953977/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.