Tô Sầm đi đến khi ngọn đèn đầu tiên trên phố sáng lên mới dừng bước, cậu nhìn ngó xung quanh, không phải đường về nhà. A Phúc cúi đầu đi sau cậu, hẳn là đã gọi cậu vài lần rồi mà chẳng được đáp lại nên đành phải đi theo.
Hoàng hôn buông xuống, cái lạnh đầu xuân dần thấm qua lớp áo mỏng. Tô Sầm đi về phía ngọn đèn, chỉ thấy một lá cờ ghi hàng chữ "tiệm chè Điền Ký" bằng lối chữ lệ trông có vẻ lâu đời, nét chữ đã mờ đi. Cửa tiệm này chỉ là một lán nhỏ được dựng đơn sơ bằng cỏ tranh, bên dưới bày biện dăm ba chiếc bàn, chiếc ghế. Nội thành Trường An có quy củ giới nghiêm rất chặt chẽ, ông cụ chừng sáu mươi đang vội vàng thu dọn bàn ghế lại, hẳn là sắp đóng cửa.
Tô Sầm bước lên, vốn chỉ định hỏi thăm xem đây là đâu, đi đường nào để về căn nhà ở phường Trường Lạc. Nhưng khi lại gần, Tô Sâm thấy hai bát nước lê còn bốc hơi trên bàn lại không khỏi động lòng, cậu lấy mấy đồng tiền ra hỏi mua hai bát chè này.
Ông lão thấy vậy mới vội vàng bê ghế trên bàn xuống, Tô Sầm vội bảo không cần, họ đứng đây ăn là được.
Một bát chè ấm nóng vào bụng mới giúp tay chân cậu ấm hơn, Tô Sầm nhìn căn phủ tối đen cách đó không xa, tò mò hỏi: "Đó là gì thế ạ?"
Ông lão nhìn theo cậu, cười bảo: "Trông cậu chắc cũng là sĩ tử vào Kinh tham gia khoa cử đúng không? Sao đến cổng cống viện cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535976/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.