Tống Kiến Thành bị cậu nạt đờ người, đến khi Tô Sầm sắp bước ra khỏi nha môn gã mới hoàn hồn, giậm chân nói: "To gan! Giờ đang là giờ làm việc, ngươi muốn đi đâu?"
Tô Sầm không đáp lại gã, đi thẳng ra khỏi Đại Lý Tự, thoáng nghĩ một hồi, cậu đi về phía phương Quy Nghĩa.
Ngô Đức Thủy là môn lại trực cửa chợ Đông đêm hôm Lữ Lương gặp nạn, sáng hôm sau Lữ Lương chết ở chợ Đông, Ngô Đức Thủy biến mất, chỉ để lại chùm chìa khóa trên bàn trong hành lang.
Tô Sầm có thể dám chắc rằng người đưa Lữ Lương vào chợ Đông chắc chắn có liên quan đến Ngô Đức Thủy.
Đây cũng là manh mối duy nhất còn trong tay cậu lúc này.
Bố cục thành Trường Anh chỉnh tề, một trăm lẻ tám phường đối xứng hai bên, Hoàng Thành, Đại Cung tọa bắc triều nam, phía trước thông ra con phố chính Chu Tước, lưng dựa núi Đầu Rồng nhìn xuống vạn vật. Thành Ngoại Quách cũng được phân hóa dần từ bắc đến nam, người ở mạn phía bắc phần nhiều là quan to quý tộc, càng về phía nam thì điều kiện càng kém, đến phường Quy Nghĩa ở góc tây nam thì có thể coi là khu tị nạn rồi.
Thành Trường An có hai cực nam và bắc, nơi rực rỡ sáng sủa, tráng lệ bao nhiêu thì những góc tối cũng sập xệ, gập ghềnh bấy nhiêu.
Tô Sầm chật vật bước đi, đường phố trong phường Quy Nghĩa vừa hẹp vừa gập ghềnh, hôm qua vừa mới mưa xong, đường sá lầy lội còn pha lẫn một mùi chua thối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535949/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.