Như chìm xuống hồ nước, khoảng không tối tăm sâu không thấy đáy, cậu không sao thở nổi, chốc lát nước đã tràn vào mũi miệng từ bốn phương tám hướng. Cậu vùng vẫy nhưng tay chân lại không nghe ý cậu, ngay khi sắp mất ý thức, cậu mới thấy rõ bóng người in xuống mặt nước.
Một bàn tay đưa về phía cậu, cậu vươn tay nắm lấy, nhưng đôi tay ấy lại sượt qua tay cậu, ấn lên lồng ngực rồi đẩy cậu xuống đáy hồ tăm tối và sâu thẳm.
Cậu thấy rồi, đó là Cao Miểu. Khuôn mặt y bê bết máu, dữ tợn cười với cậu, giọng nói truyền qua làn nước.
"Là ngươi hại ta, ngươi phải đền mạng!"
Tô Sầm choàng tỉnh, một hơi xộc lên làm cậu ho sù sụ. Chưa hết hoảng sợ lại thêm mồ hôi lạnh đầy người, trái lại cũng giống vừa được vớt dưới nước lên.
A Phúc đang gà gật bên giường lập tức bật dậy, mừng rỡ nhìn cậu: "Nhị thiếu gia, cậu tỉnh rồi."
Tô Sầm nhìn tấm màn quen thuộc trên trần giường, mãi lâu sau cậu mới nhận ra đây là nhà mình.
Mở miệng ra mới phát hiện cổ mình nghẹn khủng khiếp, âm thanh nghẹt hết trong ngực không phát ra được.
"Nhị thiếu gia, cậu làm em sợ chết mất." A Phúc mừng rỡ bật khóc: "Hôm trước mắc mưa, hôm qua lại không ăn gì cả ngày, đêm qua cậu sốt cao nói sảng cả đêm, toàn là gì mà hung thủ với thi thể, làm em sợ gần chết."
Tô Sầm hắng giọng, còn chưa kịp nói gì đã bị A Phúc chặn trước: "Cậu nói xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535948/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.