Lửa… lửa ở khắp mọi nơi, khói đặc xộc vào làm cổ họng đau rát, mắt nhòe đi vì cay, nhưng vẫn có thể thấy được lối ra duy nhất bị giá sách sập xuống chặn cứng.
Bên ngoài là tiếng kêu than xé họng, lúc này rồi, ai cũng thân bất do kỷ, ai có thể đến cứu lão được chứ?
Khi ý thức dần trôi đi, lão bỗng thấy một bóng người mờ ảo đi trong biển lửa, lão vừa định kêu cứu nhưng khi ngẩng đầu thì khựng lại.
Người nọ mặt mày xám ngoét, răng nanh trắng toát nhe ra, máu trào ra từ trong miệng, tiếp đến là hai hàng lệ máu, người nọ đăm đăm nhìn lão, nói: “Cha, con chết thảm quá…”
Giả Vọng Xuân hít sâu một hơi, giật mình ngồi dậy, sau đó ho sù sụ.
Tô Sầm ra hiệu bảo Khúc Linh Nhi đưa trà cho lão, Giả Vọng Xuân nhận lấy uống liền hai hớp mới dừng ho, bấy giờ lão mới bình tĩnh lại quan sát xung quanh.
Cuối cùng lão nhìn sang Tô Sầm, nheo mắt hỏi: “Cậu là ai?”
Tô Sầm đứng dậy gật đầu với lão: “Đại Lý Tự chính Tô Sầm, hạnh ngộ Giả lão gia.”
Giả Vọng Xuân sửng sốt, nhưng ngay sau đó lão cúi đầu vơ áo khoác vào rồi đi vội ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhà họ Giả sao rồi? Chân Nhi của ta đâu?”
Khúc Linh Nhi định cản lão lại thì Tô Sầm giơ tay ngăn cản, chỉ thấy Giả Vọng Xuân lảo đảo bước ra ngoài, sau đó ngồi sụp xuống bất động.
Trời vừa tờ mờ sáng, vẫn có thể thấy được khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535439/quyen-3-chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.