Đêm khuya mát mẻ, nhìn Kỳ Lâm đưa Giả Vọng Xuân lên thuyền chèo dọc bờ sông ra khỏi thành, Tô Sầm mới thở dài, về phủ cùng Khúc Linh Nhi.
Mệt mỏi cả ngày, Tô Sầm vừa thu dọn xong xuôi chuẩn bị đóng cửa ngủ thì bỗng thấy một bóng người dưới hàng hiên, cậu chần chừ một lát rồi khoác áo ra ngoài, đi về phía người kia.
“Chưa ngủ sao?” Tô Sầm hỏi.
Người nọ quay đầu lại, đúng là Giả Chân, gã khẽ cười với Tô Sầm: “Tôi… tôi không ngủ được.”
“Vẫn còn nghĩ chuyện ban ngày à?” Tô Sầm thở dài, cậu cũng làm thiếu gia từ nhỏ, có bao giờ phải an ủi người khác. Tô Sầm xoắn xuýt tái hồi, chỉ bảo: “Đến nước này rồi nghĩ nhiều cũng vậy, tới đâu hay tới đó đi.”
“Ừ.” Giả Chân gật đầu.
Bỗng chốc lại im lặng, Tô Sầm phân vân không biết nên về phòng hay cố thêm lần nữa, cuối cùng cậu tìm chuyện mà hỏi: “Sao huynh không đi cùng họ?”
Giả Chân cười khổ: “Tôi đi theo cũng chẳng giúp được gì, còn phải phiền đại ca thị vệ kia trông chừng, với cả…” Giọng gã nhỏ dần: “Tôi muốn ở lại đây nhìn Hà Kiêu bị pháp luật trừng trị, báo thù cho đại ca. Không phải tôi không tin huynh… Chẳng qua… tôi muốn thấy thôi.”
“Ừ.” Lần này tới phiên Tô Sầm gật đầu.
Hai người im lặng, Tô Sầm lại bắt đầu xoắn xuýt có nên đi hay không.
“Huynh rất giỏi.” Giả Chân bỗng nhỏ giọng nói.
“Hả?” Tô Sầm nghiêng đầu.
Giả Chân nói: “Lúc đầu ở trên thuyền hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2535437/quyen-3-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.