🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sáng sớm hôm sau Tô Sầm và Khúc Linh Nhi từ biệt vợ chồng họ Trương, tìm đến đường mòn dưới chân núi theo lời chị Trương, quả thật nơi này cỏ mọc thành bụi, có thể nhận ra đã lâu không có ai đến.



Khúc Linh Nhi cực kỳ không muốn đi. Y tin lời mấy thôn dân kia sái cổ, chỉ sợ mình bị mấy cỗ quan tài kia cuốn đi không về được Trường An, không gặp được Kỳ ca ca của y. Y nhõng nhẽo quấy phá Tô Sầm cả đêm, thế nhưng từ thời đọc sách Tô Sầm đã rèn ra được bản lĩnh, đóng tai khép mắt không quan tâm chuyện gì, tự ngủ phần mình, không lâu sau đã có tiếng ngáy.



Khúc Linh Nhi cam chịu, chuyện Tô ca ca của y đã quyết thì chín trâu cũng không kéo lại được.



Trước khi đi y còn nhất quyết tìm hòa thượng già ở đầu thôn xin vẽ cho mấy lá bùa, hòa thượng già nói vẽ bùa là việc của đạo sĩ, hắn chỉ có thể dạy cho mấy đoạn kinh Vãng Sinh thôi.



Cuối cùng không biết Khúc Linh Nhi làm thế nào lại xin được bùa của hòa thượng già thật, y lấy hai sợi dây đỏ trịnh trọng đeo lên cổ. Tô Sầm híp mắt nhìn mấy chữ “Om Mani Padme Hum”[1] viết ẩu, nét bút phóng khoáng, nhìn rất cao thâm… Lừa Khúc Linh Nhi thì thế là đủ rồi.



[1] Om Mani Padme Hum (唵嘛呢叭咪吽) là một câu Chân ngôn tiếng Phạn, được xem là chân ngôn cầu Quán Thế Âm Bồ Tát và là chân ngôn quan trọng và lâu đời nhất của Phật giáo Tây Tạng. Nó còn được mệnh danh

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534920/chuong-148.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Trường An Thái Bình
Chương 148: Lão già
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.