Nói sao Khúc Linh Nhi cũng không chịu đi nữa.
Y ôm hàng rào quanh sân, mặc Tô Sầm sống chết kéo sao cũng không chịu di dịch một bước, rất có ý “hàng rào chưa đổ thì ta chưa đi”.
Tô Sầm cũng không thể dỡ rào nhà người ta được, cậu khó xử quay lại nhìn ông lão, chỉ thấy người nọ đang ung dung bóc trứng vịt muối, dầu trứng vàng tươi chảy xuống cơm, thơm nức mũi.
Trời sắp tối, cũng không biết tình hình trong thôn thế nào, mạo hiểm vào trong không bằng tá túc một đêm, dù ông lão có làm gì thì hai người họ cũng không đến nỗi thiệt.
Tô Sầm chắp tay với ông lão: “Trời đã tối, anh em chúng tôi không dám đi đêm, không biết có thể dừng chân tại phủ không?”
Ông lão như đoán được trước phản ứng của họ, cười lạnh, nói: “Lại đây.”
Khúc Linh Nhi không hề qua loa, lập tức buông rào chạy ra bàn, thò tay cầm một quả trứng lên bóc.
Ông lão vào phòng củi lấy hai cái bát ra, một bát nước luộc nhạt, mấy hạt gạo bên trong đếm được rõ ràng, chính là nước luộc còn thừa lại khi vớt gạo ban nãy. Nhìn quả trứng vịt muối trong tay Khúc Linh Nhi, cậu đợi y bóc xong thì nhận lấy chia làm ba, cậu và Khúc Linh Nhi mỗi người được nửa phần lòng trắng, toàn bộ lòng đỏ chảy ra thì vào bát ông lão cả.
“Ăn đi.” Ông lão gõ đũa nhìn Tô Sầm và Khúc Linh Nhi, sau đó bưng bát lên ăn.
Tô Sầm và Khúc Linh Nhi nhìn nhau, hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534918/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.