Mọi người đồng loạt nhìn sang, quên hẳn việc còn dang dở, chỉ thấy một người chắp tay sau lưng thong thả bước vào, ánh mắt như thực thể lướt qua, rồi khẽ cười: “Ha, náo nhiệt quá nhỉ?”
Người vừa đứng, vừa quỳ, chuẩn bị ra tay, đều đồng loạt quỳ xuống.
Tô Sầm sửng sốt nhìn người nọ, khi cúi đầu quỳ xuống, không hiểu sao mũi cậu cay xè.
Cậu nghĩ mình đã có thể gánh vác một mình, có thể dùng sức mình rửa sạch oan khiên cho người bị oan rồi, rằng mình có thể không sợ hãi khi đối mặt với Sở Thái hậu, với quyền uy cao nhất. Nhưng khi Lý Thích đến, cậu mới chợt nhận ra thật ra mình không mạnh mẽ tới vậy.
Cậu cũng biết sợ, cũng tủi thân, đến bây giờ tay vẫn còn run rẩy.
Lý Thích đến cạnh Tô Sầm, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Đứng dậy đi.”
Tô Sầm lẳng lặng đứng dậy, bám sát phía sau Lý Thích, nhìn bóng lưng rộng lớn trước mặt bỗng an tâm trở lại.
Lý Thích cụp mắt nhìn mặt đất ướt máu cùng thái giám với khuôn mặt trắng bệch kia, hiểu đại khái câu chuyện, bèn quay lại hỏi Tô Sầm: “Người này làm sao đây?”
Tô Sầm đáp: “Theo lời khai của Liễu Trình và Chương Hà, có lẽ người này có liên quan đến vụ Điền Bình Chi bị hại.”
Lý Thích gật đầu, bâng quơ nói: “Thế còn ngây ra đó làm gì, sao không đưa về thẩm vấn đi?”
Tô Sầm lập tức nhận lệnh.
“Khoan đã.” Sở Thái hậu bị ngó lơ nãy giờ đã đen mặt, bà ta lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534467/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.