Cứ nghĩ lúc ở trên xe đã cho lão cáo già này thỏa thích rồi, về đến giường trong tẩm cung, Tô Sầm mệt mỏi vươn người, tấm chăn vốn chỉ kéo hờ tung ra, phơi bày bờ vai trắng hồng.
Tô Sầm không để ý đôi mắt phía sau bàn híp lại, giọng nói trầm thấp dày dặc vang lên: “Tử Húc, rót ta cốc nước.”
Tô Sầm thò đầu ra nhìn trà thất, rồi lại nhìn Ninh Vương đang hết lòng vì xã tắc sau bàn, thầm nghĩ làm chủ đúng là làm chủ, uống cốc nước cũng phải có người hầu.
Cậu vén chăn lên nhìn vào trong, quần áo chắc là không có rồi, nhìn xung quanh cũng không có gì che được người, thấy Lý Thích chuẩn bị nhíu mày, Tô Sầm quyết đoán xốc chăn xuống giường. Cũng đâu phải cậu cởi qu@n áo, che che lấp lấp lại thành như cậu chột dạ, không được ngay thẳng.
Rót được nửa chén trà, Tô Sầm nhận ra tiếng động vang lên phía sau, nhưng cậu chưa kịp quay lại đã bị người kia đè lên bàn trà.
Nước trà sóng ra, mùi thơm ngập tràn. Lý Thích cầm tay Tô Sầm đưa tách trà đã sóng một nửa lên miệng, nhấp một hớp, cười bảo: “Đúng là trà ngon.”
Tô Sầm ngoảnh đầu đi mắng một câu “lão cáo già”, ánh mắt sắc bén cực kỳ hút mắt. Lý Thích bóp cằm ép cậu ngẩng đầu, sau đó đưa hớp trà kia sang miệng cậu.
Trà thất trang nhã cổ kính bị đảo loạn lên, nước trà thanh nhã hắt đầy đất. Hai người giao đấu, quấn quýt, hùa theo, đảo lộn sớm hôm, mây mưa thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2534465/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.