Dương Châu cách Túc Châu đến năm, sáu trăm dặm, ở Dương Châu vẫn có thể cảm nhận được sức chấn đủ chứng tỏ tình hình thiên tai nghiêm trọng thế nào.
Dương Châu dồi dào vật tư, Lâm Tông Khanh là Thứ sử Dương Châu, không cần đợi tấu chương được triều đình phê chuẩn gửi về đã tức tốc bắt tay với Tư mã Dương Châu triệu tập binh mã dùng được trong thành và thu gom lương thực, vật tư áp tải đi Túc Châu.
Toàn thể chùa Linh Nguyên thảo luận cả ngày trời, thấy người xuất gia nên có lòng từ bi, phổ độ chúng sinh, bèn cử mấy trưởng lão trong chùa dẫn vài người đến Túc Châu, vừa trấn an người sống, vừa siêu độ vong linh.
Tô Sầm cũng trong hàng ngũ lên đường.
Một vì cậu nghĩ mình từng có kinh nghiệm ở Túc Châu, có lẽ sẽ giúp được việc. Hai là cậu vẫn còn quan hệ sâu xa với Túc Châu, muốn quay lại xem nơi “trên chốn mây trắng” ấy.
Đoàn người xách nách lên đường, mỗi người đeo lương khô cho nửa tháng theo, họ không mong cứu tế được bao nhiêu nạn dân, ít nhất đừng tăng thêm gánh nặng cho Túc Châu. Hành trình đến Túc Châu vừa là trải nghiệm, cũng là tu hành, chỉ khi thấy hết nỗi khổ dân gian thực sự mới giác ngộ thấu triệt được đạo lý Phật pháp.
Đến đêm, họ dừng lại tại huyện Phù Ly cách thành Túc Châu mấy chục dặm. Trên đường tới, càng gần Túc Châu càng đổ nát nghiêm trọng, nhà sập người mất, mọi thứ như đều bị một màu xám u ám che phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2533037/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.