Tô Sầm sững sờ, sau khi phản ứng lại lập tức tự cấu thật mạnh.
Cảnh tượng hoang đường gì thế này? Cứ như thể một giấc mơ chưa tỉnh mà một giấc mơ khác đã tới, cảnh vật phía trước bỗng mờ đi, lạ kỳ vô cùng, chỉ duy nhất bóng người kia vẫn còn rõ nét, hệt như trong mộng.
Lý Thích tung áo choàng xuống ngựa, bụi bặm mệt mỏi, song vẫn anh tuấn đ ĩnh đạc, mặt mày rạng rỡ.
“Món quà ra mắt này nặng thật đấy.” Lời nói với Dương Vạn Hoành, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi phía trước.
Dối trên gạt dưới là tội lớn, nhưng bỗng chốc chẳng chẳng biết phải phán thế nào.
Dương Vạn Hoành vẫn nghĩ Vương gia trách tội gã không biết lo liệu, bèn quỳ rạp xuống không dám dậy, mấy tên quan sai cũng vội quỳ theo, lên tiếng tố cáo trước: “Vương… Vương gia tha tội. Người này là kẻ xảo trá, dẫn đám hòa thượng giả vào đây buông lời mê hoặc kích động dân chúng, thuộc hạ đang phụng mệnh truy bắt.”
“Mê hoặc dân chúng…” Lý Thích chắp tay sau lưng bước lên, cụp mắt nhìn tên quan sai. Sau đó mắt hắn lạnh tanh, roi ngựa trong tay vung xuống đánh ngã người kia.
Một vết thương sắc lẹm kéo dài từ vai đến ngực, áo ngoài rách toạc, lát sau mắt đầu rỉ máu.
Tên quan sai tái mặt, không dám ho he thêm tiếng nào.
Tiếng roi xé gió xẹt qua bên tai, trái tim cậu lại ẩm ướt rối mù.
Trước mặt quần thần, trên đại điện, những người kia từng hạch sách cậu, từng khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2533034/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.