Rời khỏi nhà Trần Anh, ba người thong thả bước đi, mỗi người một vẻ mặt, mỗi người một tâm sự, không ai nói chuyện.
Trịnh Dương lên tiếng trước, vừa rút khăn lau tay vừa nói: “Biết ngay là tên khốn nạn Lý Thịnh kia muốn hại cậu mà, giờ có Trần A Ngưu làm chứng, đã trả lại sự trong sạch cho cậu ta được rồi chứ?”
“Một chiếc nhẫn ban chỉ không chứng minh được gì.” Tô Sầm lắc đầu: “Huynh đừng quên, Vương gia cũng có nhẫn ban chỉ thuần đen.”
“Ý huynh là sao? Sao còn bênh vực người ngoài nữa vậy?” Trịnh Dương dừng lại: “Chẳng lẽ cậu còn tự đổ vấy cho mình được chắc?”
“Ý của Tô huynh là phải có bằng chứng xác thực đã.” Ninh Tam Thông hòa giải: “Chỉ một chiếc nhẫn không thể định tội Lý Thịnh được, muốn lật đổ hắn thì phải có chứng cớ chắc chắn hắn cấu kết với Trần Anh, đúng không Tô huynh?”
Tô Sầm gật đầu, nghi ngờ trong lòng chẳng những không giảm còn tăng. Đúng lý ra Lý Thích và Lý Thịnh đều có nhẫn ban chỉ ngọc đen. Nay Lý Thích bị hại, Lý Thịnh là đáng nghi nhất. Nhưng vấn đề là điều này quá rõ ràng, Lý Thịnh có động cơ lộ liễu, nay mọi bằng chứng đều chỉ về hắn, tại sao hắn còn để cậu điều tra? Cậu điều tra được lợi gì cho hắn?
Trịnh Dương được trấn an, hỏi tiếp: “Tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
Tô Sầm nói: “Ta muốn vào Nội phủ xem thử.”
“Nội phủ?” Trịnh Dương sửng sốt: “Vào Nội phủ làm gì?”
Nội phủ, thực chất là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2533019/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.