Sáng hôm sau, Trịnh Dương tới gọi mới đánh thức Tô Sầm. Cậu mở mắt ra mới phát hiện trời sáng trưng, tính thử thời gian thì đã qua hơn nửa buổi sáng rồi.
Vừa vội vàng mặc lại quần áo vừa hung dữ trợn mắt với người đang hả hê bên cạnh. Không có gì bất ngờ, đêm qua hai người lại quần quật đến hơn nửa đêm, mặc cho cậu khàn giọng cầu xin thế nào Lý Thích cũng không chịu làm cho xong, cuối cùng cậu cũng không nhớ mình đã ngủ kiểu gì nữa… cũng không biết có đúng là ngủ không hay là ngất đi mất.
Vốn dĩ thời gian quý giá, hao phí thế này nữa thì cậu thu dọn đợi đón năm mới luôn là vừa.
Đáng ghét hơn là tên đầu sỏ này đã dậy từ lâu, lại cứ bưng chén trà nhìn cậu, không gây ra tiếng động nào, sợ cậu tỉnh.
Tô Sầm luống cuống mặc quần áo, chưa kịp khoác áo ngoài mà cầm lên đi luôn. Trước khi đi, cậu còn lườm Lý Thích, chỉ thấy người kia bình tĩnh chỉ vào hộp cơm vừa được đưa tới, nhướng mày cười: “Không ăn rồi hẵng đi à?”
“Không ăn!” Tô Sầm tức tối nghiến răng, đá cửa bỏ đi.
…
Ra khỏi cung Hưng Khánh, thấy Trịnh Dương, Tô Sầm mới đi chậm lại.
Trịnh Dương đã đợi ngoài cửa cung non nửa canh giờ rồi, y không vào được cũng không gọi người ra được, chỉ có thể đứng ngoài trợn mắt nhìn hai tên thị vệ nửa canh giờ, mặt tái đi không biết vì lạnh hay vì tức.
“Ông cố của ta ơi, cuối cùng huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-thai-binh/2533018/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.