Từ Quân Dật buông ta ra, nhướng mày nói: "Ta còn tưởng tiểu điện hạ sẽ muốn hoa đào."
Ta đã nghĩ đến phản ứng mà hắn sẽ làm, thậm chí còn học được vài câu trong sách để bày tỏ tình cảm chân thành với nhau, không ngờ Từ Quân Dật dường như không hiểu, ta xấu hổ không dám nói tiếp nên chỉ biết vỗ nhẹ vào áo giáp của hắn.
"Hừ..." Trên mặt Từ Quân Dật lộ ra vẻ đau đớn.
Ta vội vàng dừng tay lại, nhớ đến hắn mới vừa từ chiến trường đi ra, lo lắng hỏi: "Thật sự chạm vào vết thương rồi sao?"
Một giây tiếp theo, một nụ hôn lạnh lẽo hôn lên môi ta, giống như hoa quế thơm ngọt ngào vào mùa thu, cháo bát bảo vào mùa đông, ta đưa tay lên miệng sững sờ hồi lâu, khi định thần lại thì Từ Quân Dật đã đi về phía trước bảy, tám mét.
"Ngươi vừa hôn ta, rõ ràng là ngươi hiểu được suy nghĩ của ta." Ta chạy nhanh theo kịp, bình thường ta đã quen vô tư, lúc này lại không cố ý điều chỉnh âm lượng nên ngày càng có nhiều người trong thành nhìn chúng ta.
Từ Quân Dật dừng lại, vòng tay qua vai ta, cười nói: "Thần không ngại quyết định ở đây đến cuối đời với tiểu điện hạ. Đáng tiếc Sư Tử Dụ quá đơn sơ, muốn bái đường thì phải trở về thành Trường An thôi."
Lúc sau ta mới biết trong lời nói của hắn lại muốn chiếm lợi từ ta, tức giận nói: "Ai muốn bái đường với ngươi?"
Từ Quân Dật bình tĩnh nói: "Thần ở trên chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-nguyet/3427306/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.