Tôi thấy rất lạ, thời điểm tôi có thể nhớ được tới giờlà hồi tôi 5 tuổi. Năm tuổi tôi đã ở trong Thiếu Lâm tự. Vai vế của sư phụ tôiở đó chắc rất cao, tôi tưởng ông chỉ có hai đồ đệ. Một là Thích Không – sưhuynh tôi, hai là tôi – Thích Nhiên.
Nhữngnăm ấy, Thiếu Lâm hết sức hưng thịnh, thịnh đến nỗi chữ Thích đã chẳng còn cáchnào để đặt thêm pháp danh nữa, bản thân sư phụ tôi lén giữ lại mấy chữ nghe hayhoặc giả có ý nghĩa, dành cho những người có quan hệ với ông, những người đóthường cho người khác xem thẻ bài pháp danh của mình để họ biết rằng chỗ dựađằng sau mình rất vững, nếu không phải người cai quản sự vụ chung của cả chùathì cũng là người có quan hệ với các vị đại quan bên ngoài, cho nên hễ đưa thẻbài pháp danh ra, thông thường đi đến đâu cũng không có ai ngăn trở, trên đườngmuốn cưỡi ngựa thế nào thì cưỡi, có lấn vượt ngựa, tạt đầu lừa trên phố, phóngngược chiều, chạy quá tốc độc, cột ngựa sai quy định, húc nhẹ đuôi nhau, nhamôn cũng làm ngơ. Một số người vì gia cảnh nghèo nàn mà muốn xuất gia, đã từ bỏý định đến Thiếu Lâm, chuyển sang nghề hành khất, chỉ vì pháp danh của họ quảthực quá khó nghe.
Hồi sáutuổi, tôi nghe sư phụ nói với một người quỳ trước cửa chùa bảy ngày rằng, ngươichỉ có thể có pháp danh là Thích Phóng thôi. Tôi thấy cái tên này còn lọt taiđôi chút.
Năm bảytuổi, tôi nghe sư phụ nói với một người quỳ trước cửa chùa mười ngày rằng: tarất cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-loan/3279864/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.