Khách nhân trong quán đều quay đầu nhìn sang.
Thuấn Hoa nắm chặt lấy tay ta, kéo ta ra khỏi quán trà.
Bọn ta cứ đi như vậy, vượt qua đám đông huyên náo, xuyên qua pháo hoa ngợp trời, bỏ ra những phồn hoa rực rỡ.
Huynh ấy đưa ta trở về rừng.
Một mình ta leo lên mái nhà. Ánh trăng đã ló dạng, chim chóc thú rừng đều đã chìm vào giấc ngủ, xa xa thi thoảng có tiếng sói tru. Gió thổi vô cùng khoan khoái, thổi bay đi dư vị không khí vui vẻ ban nãy. Ta chợt rùng mình.
Núi rừng hoang dã, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Người nhà của ta, những người mà ta yêu thương, đều không còn ở bên cạnh ta nữa. Ta mang trên mình một thân pháp thuật cùng những vết thương, nhưng lại chẳng thể nào tìm ra phương hướng để đi sau này. Yêu tiếp thì chẳng được, mà hận cũng không nỡ, bảo ta phải làm thế nào mới phải đây?
Ngày ngày ta đều mơ được quay trở về Trường An thanh bình, trở về với những giấc mơ được bao phủ bởi một màu vàng ấm áp, tràn ngập tiếng cười của a nương và tỷ tỷ, còn cả Tiết Hàm nữa. Tiết Hàm hiếm khi cười thành tiếng, nhưng tiếng cười của huynh ấy giống như khúc ca tuyệt vời, nhẹ nhàng rung động, cứ vậy mà văng vẳng bên tai ta. Khiến ta tỉnh dậy vẫn còn cảm nhận được dư âm của tiếng cười.
Ta của lúc đó đã nghĩ, rốt cuộc là từ lúc nào ta yêu huynh ấy nhỉ? Từ lúc tấm bé vô tư? Hay lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-kinh-mong/2561212/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.