Một ngày nọ, sau khi xử lý xong việc nhà, ta đi tìm ông ấy. Ông ấy đang có khách, hai người đang ngồi ở tiền sảnh, lúc ta qua đó chỉ loáng thoáng nghe được đôi câu.
Giọng cha nghiêm nghị nói: “Lý đại nhân, ý tứ của bản quan đã rất rõ ràng rồi. Loại chuyện không theo vương pháp như này, bản quan tuyệt đối không làm. Lý đại nhân có thời giờ đi tìm ta, thì chẳng bằng đem tâm tư này đặt sang chỗ khác đi. Nghe nói gần đây Quý Châu có không ít nạn dân chết đói đâu!”
Lý đại nhân kia bị cha ta quở trách đâm ra xấu hổ, tức giận mà bỏ đi.
Ta nhìn ông ấy bước đi xa, quay đầu nhìn cha: “Cha, ông ta là tiểu nhân.”
Cha cười: “Ta đương nhiên biết rõ.”
Ta cau mày lắc đầu: “Không đúng. Loại người như này, nếu như không thuận theo hắn, chính là đắc tội hắn rồi. Nếu có cơ hội, nhất định ông ta sẽ báo thù.”
Cha ta hừ lạnh một tiếng: “Ta còn phải sợ ông ta sao?”
Ta vẫn có chút bất an: “Cha, ông ta sẽ hại Thẩm gia nhà ta mất.”
Cha nhẹ nhàng vuốt tóc ta: “Con yên tâm, ta sẽ bảo hộ con cùng nương của con an toàn.”
Bàn tay cha lạnh lẽo, run rẩy vuốt tóc ta.
Mùa hè năm đó, Trường An nóng vô cùng, mấy tháng không một giọt mưa. Cái nóng oi bức vô cùng, cả tòa thành càng thêm thiếu sức sống.
Ta cùng a nương đang thắp hương trong từ đường, cầu xin tổ tiên phù hộ cho Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-an-kinh-mong/2561210/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.