“Tô Ngôn, chúng ta phục hôn đi.”
Hạ Đình Vãn ôm chặt lấy cánh tay Tô Ngôn, ngẩng đầu lên thiết tha nói.
Tô Ngôn không đáp ứng ngay, mà nhìn Hạ Đình Vãn: “Em sẽ theo đuổi tôi chứ?”
Trong ánh mắt nghiêm túc của anh mang theo một tia ngại ngùng, lông mi khe khẽ chớp để lộ ánh sáng chờ mong.
Trái tim Hạ Đình Vãn lập tức bị đánh trúng, nhất thời không nói thành lời.
Tô Ngôn thấy y không đáp bèn cúi đầu hôn mặt y một cái, thấp giọng nói: “Theo đuổi một tháng, hoặc một tuần lễ thôi, được không em?”
Lúc này Tô Ngôn thật mâu thuẫn, anh vừa mới bá đạo ngang ngược để lộ móng vuốt, rồi lập tức lại sáp đến thân mật, nhỏ giọng thầm thì đầy mong đợi.
Đây là một mặt khác của Tô Ngôn mà y chưa từng thấy qua, trái tim y bỗng dưng tê dại vì một cảm giác ngọt ngào lạ lẫm trước nay chưa từng có.
Hạ Đình Vãn xoay người lại chủ động nằm lên người Tô Ngôn, hôn nhẹ lên môi anh rồi nói: “Em sẽ theo đuổi, theo đuổi bao lâu cũng được.”
Tô Ngôn cười một cách thỏa mãn: “Đình Đình, đây là lần đầu tiên em tặng hoa cho tôi.”
Anh nói xong thì duỗi tay cầm cuốn “Tuyển tập thơ Haiku cổ Nhật Bản” bìa cứng tới, sau đó lật giữa sách ra. Chỉ thấy bên trong trang sách là một đóa mai vàng rực rỡ.
“Tôi muốn lưu lại giữ cái này vĩnh viễn.”
Hạ Đình Vãn cầm lấy cuốn sách kia, trang đang kẹp đóa mai vàng lại là bài haiku tả đêm tuyết đẹp của Izumi Shikibu*.
“Tuyết trong chén,
Đựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-va-sau-ly-hon/1501121/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.