Phòng bệnh đơn của Tô Ngôn có một cái ban công nhỏ. Đêm đến, thành phố H đổ tuyết lớn, Hạ Đình Vãn đứng trên ban công ngẩn ngơ nhìn tuyết dần dần phủ trắng các mái nhà trong tầm mắt, toàn bộ thế giới trở nên rất tinh khiết.
Y giơ tay đón lấy một bông tuyết, sau đó nhìn nó từ từ tan trong lòng bàn tay.
Hạ Đình Vãn không nhịn được hơi cười, y quay người đi vào phòng bệnh, sau đó ngồi bên giường bệnh ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của Tô Ngôn.
Tô Ngôn có một đôi mắt hẹp dài rất uy nghiêm sắc bén, nhưng khi nhắm mắt lại trông ôn nhu hẳn, khóe môi hơi nhếch lên, dường như đang chìm trong giấc mộng đẹp.
Từ hôm Tô Ngôn phẫu thuật xong đến nay là hai tuần lễ.
Tô Ngôn khôi phục rất tốt, anh đã có thể tự mình xuống đất hành động chậm rãi. Nhưng vì liên quan đến tình hình bệnh lý trong nhà nên bác sĩ vẫn kiên trì giữ anh lại bệnh viện để quan sát thêm một thời gian nữa, như vậy cũng giảm tỉ lệ nhiễm trùng đến mức thấp nhất.
Tính thời gian thì năm nay Hạ Đình Vãn sẽ đón tết với Tô Ngôn trong bệnh viện.
Mỗi ngày Hạ Đình Vãn đều ở bệnh viện, ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh giường bệnh của Tô Ngôn, chưa từng trở về Hương Sơn. Ngay cả quần áo để thay và đồ rửa mặt đều do dì Dung đưa tới.
Y cực kỳ dính người, trước nay chưa từng thấy.
Mấy hôm Tô Ngôn vừa phẫu thuật xong, y chỉ muốn mắt mình đừng nháy trong cả hai tư giờ, cứ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-va-sau-ly-hon/1501120/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.